Thứ Sáu, 13 tháng 12, 2013

Cảm ơn mẹ đã khắt khe

Cyndi Griffin

Con không thể nào tin rằng mẹ đang muốn con đi làm với mẹ - Đang là mùa hè, con không phải đi học, và thậm chí chỉ mới 7 giờ sáng! Mẹ, mẹ nghĩ sao vậy? Con biết là tính con cũng hay phá lệ và có những vấn đề trục trặc, nhưng con chỉ mới 14 tuổi thôi!
Mẹ được trả lương như một y tá -- còn con thì đâu biết làm cái gì trong cái nhà dưỡng lão chỉ toàn những người già đó. Hưmmm, nếu con may mắn thì ở đó có một cái giường – con sẽ chỉ nằm dài suốt ngày và xem ti vi. Vâng, con nghĩ con có thể làm được vậy thôi. 
Mẹ muốn con làm gì hả mẹ? Con có thể nói gì với một người phụ nữ thậm chí không biết bà ấy đang làm gì trong căn phòng đó? Mẹ ơi, bà ấy nói có những con nhện chui ra từ lớp giấy dán tường (mà chẳng có giấy dán tường nào hết).
“Được rồi, được rồi”, con đã nói với bà ấy. “Bà Carrie là một người thường trú lâu năm ở đây, nên sẽ bà được giúp đỡ về chuyện những con nhện mà”. Con vừa nói với bà ấy rằng không có một con nhện nào ở đây hết, thế là bà ấy hết lo sợ rồi. Gần một tiếng đồng hồ trôi qua, mẹ lại kiểm tra con và bà Carrie. Mẹ mỉm cười khi con kể mẹ nghe rằng, con và bà ấy chỉ “nói chuyện”. Những kẻ xâm nhập không ai mong muốn kia đã đi mất rồi (Con đã “bắt” chúng và đem chúng ra ngoài) và giờ đây bà Carrie đang kể cho con nghe những câu chuyện thật thú vị. Bà ấy rất thích làm bạn với con bởi vì con giúp bà bình tĩnh lại.  
“Con sẽ xong trong một phút thôi, mẹ ơi” “Tốt. Mẹ cần con giúp ông Bubba” “Hả?!” À, ông Bubba – cái bác già lang thang. Mẹ nói ông ấy ở tầng đâu đó khi tất cả các cửa ra vào đã báo động. Mẹ nói con kiểm tra tất cả các phòng bởi vì ông ấy thích nói chuyện với các bà. “Con sẽ kiếm ông ấy.” Con đã nói vậy. Con đi xuyên qua các sảnh lớn, và đi nhìn khắp hết những người trong này, những người đang bước đi hoặc đi bằng xe lăn và con đi vào cả phòng của những người nằm liệt giường– Con không nhớ lần cuối cùng khi con nhìn thấy mái tóc bạc là khi nào, nhưng mọi người thật tử tế với con. Một tách nước cho chỗ này, chuyển giùm kênh ti vi ở chỗ kia (mà không có bộ điều khiển từ xa ở đó) và một lời tử tế mang đến quá nhiều nụ cười và những lời biết ơn. Con sẽ không tiếp tục kể cho mẹ nghe đâu, chỉ là niềm vui thôi mà! 
Con tìm thấy ông Bubba, đang thăm một “bà bạn”. “Họ yêu tôi ngay” ông ta nói khi con và ông lê bước trở về phòng ông, tay ông quàng qua người con. Ông Bubba hơi vui tính – thậm chí cháu nội ông còn lớn tuổi hơn con! Sau khi ổn định ông ấy ở trong phòng, con trở lại phòng y tá, đầu con ngẩng cao hơn và con nhảy chân sáo. 
“Ăn trưa, đã đến giờ ăn trưa? Ôi chao, thời gian trôi nhanh ghê…” “Những người trong phòng ăn, họ cần được giúp đỡ; con có muốn đi xem có giúp được gì cho họ không?” Con thấy nhiều bàn ăn đã đầy đủ người – hầu hết ngồi nói chuyện với nhau, một vài người ngồi lặng lẽ. Đang tự hỏi cô bé gầy nhom này là ai và đang muốn gì. Con ngồi xuống cái bàn của những người có đôi mắt tinh anh, một người mang cái yếm. Sau khi chào tất cả mọi người, con nhìn thấy một người không thể đút cho chính mình, con xin giúp đỡ. Miệng bà ấy mở ra để nhận thức ăn. Chẳng bao lâu, dĩa bà sạch trơn và bà cảm ơn con đã giúp bà. “Không có chi, cháu thích làm việc mà!” Con trả lời và thật tình như vậy. Con đi hết từ bàn này đến bàn khác để giúp đỡ và thăm những người ngồi ăn.
Con đã mệt rồi nhưng mẹ còn nói rằng có một bà đang ngồi ở ngoài hành lang và cần giúp “một tay”. Con chạy thẳng ra đó và thấy một bà già đang cố viết một lá thư. Không thể cầm chặt cây viết nữa, nên bà cảm ơn sự đề nghị giúp đỡ của con. Mặc dù con viết nhanh hết sức, mà bà đọc còn nhanh hơn, và chỉ chậm lại đủ để thở mà thôi. Khi lá thư viết xong, con gấp lại và đút vào bao thư và dán lên đó con tem 6 xu. Bà đã ôm chặt làm con nghẹt thở.
Bây giờ đã hai giờ rưỡi, và may mắn là con không có lấy thời gian để mơ đến một cái giường trống trải – cái thú mà con đã bỏ lỡ dịp. Ngay khi con trở lại thì mẹ đang gói ghém mọi thứ, con nghĩ về cái ngày hôm ấy. Nhiều người trong phòng đã túm lấy tay con và hỏi khi nào con trở lại. Con nhìn mẹ, và hỏi, “Con có thể trở lại ngày mai và mang theo một người bạn không?”

* Lời tác giả: Mùa hè đó đã nhanh chóng trôi qua khi tôi ở suốt một ngày trong viện dưỡng lão “làm việc” cùng với mẹ. Nhiều người bạn tôi đã đi cùng với tôi đến viện dưỡng lão và sau đó họ tách riêng để đến với những người già mà họ thích. Thậm chí một tờ báo địa phương cũng đã viết về “Những thiếu niên hoạt động xã hội” tại viện dưỡng lão. Mùa hè đó là năm 1970, và trong hồi ức, đó là một cột mốc thời gian của đời tôi. Mẹ tôi giờ không còn nữa, nhưng tôi vẫn hằng tin rằng bà biết bà đã làm đúng trong mùa hè đó, để rồi những năm sau đó, bà đã nhìn tôi bước lên khán đài để nhận bằng đại học –ngành điều dưỡng.
Nhị Tường dịch(nhituongsite.com)

Không có nhận xét nào: