Truyện cực ngắn của
Uông Tăng Kỳ (TQ)
Cố vấn phòng nhân sự,
lão Hoàng là một người rất có ý tứ. Trong nhà máy vốn không có cái chức vụ lạ
lùng "cố vấn nhân sự". Chỉ có điều, bởi đã làm công tác nhân sự lâu
năm, nên trong bụng ông có một đống hồ sơ sống, hai năm qua, tuổi đã cao, sức
khỏe xuống hẳn, hay đau lưng tê chân, huyết áp cũng hơi cao, ông tự xin làm cố
vấn. Những chuyện ông quan tâm phần nhiều cũng thuộc về vấn đề nhân sự, do đó,
mọi người kêu ông là cố vấn nhân sự. Đây vốn chỉ là một biệt hiệu nhưng nghe
qua lại giống một chức danh chính thức. Những cuộc họp nào có liên quan đến
công tác nhân sự, chỉ cần đến được là ông đều đến, đến rồi cũng có lúc phát biểu,
có lúc cũng chỉ ngồi nghe. Y1 kiến của ông thì có người thích nghe, cũng có người
không thích. Ông đọc linh tinh rất nhiều loại sách lại thích kể chuyện. Trong
cuộc họp hết sức nghiêm túc, có lúc ông cũng kể chuyện. Dưới đây là một trong
những câu chuyện ông đã kể.
Trong nhà máy đang đề
bạt kỹ sư họ Lâm lên làm Tổng công trình sư. Trong giới lãnh đạo có ý kiến bất
đồng, người thì tán thành, kẻ thì phản đối. Đã họp nhiều cuộc rồi mà vẫn chưa
đi tới quyết định. Ý kiến tán thành khỏi cần nói, ý kiến phản đối rút lại có mấy
điểm như sau:
1- Ông Lâm xuất thân
trong một gia đình tư sản không tốt.
2- Quan hệ xã hội phức
tạp, có quan hệ với nước ngoài, anh họ vẫn đang ở Đài Loan.
3- Lúc chống phái hữu
có những phát biểu của phái hữu.
4- Quan hệ quần chúng
không tốt lắm, phát biểu có lúc gay gắt quá.
Người phản đối mạnh
nhất trong số đó là trưởng phòng nhân sự họ Đổng. Ông này vốn hay xúc động, lại
chẳng nêu ra được lý do gì thuyết phục, lần nào họp cũng chỉ đỏ mặt tía tai lên
bảo:" Phần tử trí thức, phần tử trí thức ..." Giở đi giở lại cũng chỉ
có mội câu ấy.
Cố vấn nhân sự dự mấy
cuộc họp không tỏ thái độ gì. Bí thư Đảng ủy bèn nhắc:
- Lão Hoàng, bác cũng
phải nói một hai câu đi chứ!
Lão Hoàng chậm rãi
nói:
- Tôi xin kể một câu
chuyện. Ngày xửa ngày xưa, có một người tên là Ngải Tử. Ngải Tử có lần đi thuyền,
đậu ở bờ sông. Vào quãng nửa đêm, Ngải Tử nghe ở dưới đáy sông vẳng lên tiếng
khóc. Lắng tai nghe kỹ thì đó là một bầy thủy tộc đang khóc. Ngải Tử hỏi:
"Chúng bay khóc gì vậy?". Bầy thủy tộc đáp: "Long Vương có lệnh,
trong các loài vật sống dưới nước, phàm những con nào có đuôi đều phải giết hết,
chúng con đều có đuôi, cho nên khóc ở đây thưa ông!". Ngải Tử nghe vậy tỏ
vẻ đồng tình sâu sắc. Ngải Tử nhìn kỹ thấy một con nhái cũng đang khóc, rất lấy
làm lạ bèn hỏi con nhái: "Mi làm gì có đuôi mà phải khóc ?". Con nhái
thút thít đáp: "Thưa ông, con sợ Long Vương truy hỏi đến chuyện lúc con
còn là nòng nọc ạ …"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét