Chủ Nhật, 31 tháng 7, 2011

Thơ “tếu” Quý Bùi - DUYÊN NỢ CÁI RĂNG KHỂNH


Đời tôi đau khổ qúa trời ơi  !
Cái mụ nhà tôi dữ hơn trời
Ra oai chống nạnh mụ la hét
Giận lên đồ đạc quẳng khắp nơi
 
 
Ngày xưa chỉ là con bé con
Tóc thả dài che chiếc vai thon
Con bé thẹn thùng hay che nón
Gặp tôi mặt đỏ tựa như son
 
 
Tôi đó, ngày xưa tuổi dại khờ
Con trai mới lớn vẫn ngây thơ
Tại con bé đó cười răng khểnh
Làm hồn tôi ngất, lạc trong mơ
 
 
Một lần hai đứa gặp mặt nhau
Con bé nón che hết mái đầu
Tôi ngẩn ngơ người trông theo dáng
Chân vấp cỏ đường , tôi ngã đau
 
 
Vội vàng tôi nhặt sách đứng lên
Tiếng cười khúc khích ở phía bên
Nụ cười răng khểnh trông xinh thế
Con bé nhìn tôi , mặt đỏ lên
 
 
Từ đó , tôi mơ cái nụ cười
Chiếc răng khấp khểnh miệng xinh tươi
Làm tim tôi rộn khi thấy bóng
Làm lặng hồn tôi ,thấy dáng người
 
 
Từ đó lòng tôi vẫn nhủ lòng
Làm sao lấy được thế mới xong
Quyết không bỏ mất cái răng khểnh
Cuối cùng tôi thỏa nỗi ước mong
 
 
Răng khểnh ngày xưa vẫn kia mà
Hằng đêm ác mộng vẫn hiện ra
Răng khểnh nhai xương tôi rau ráu
Con bé thành ra sư tử Bà
 
 

Không có nhận xét nào: