Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2014

Những bệnh nhân của tôi

THY ANH

Thật kỳ lạ, hôm nay có một cô bé sinh 1995 quê An Giang đến khám bướu cổ, hỏi trước kia được chẩn đoán bướu gì, trên toa thuốc BS ghi bệnh gì? Cô bé cười toe: con không biết đọc biết viết. Không tin, đưa tờ xét nghiệm, chỉ vào tên "BS Thy Anh" bắt đọc, cô bé chỉ đọc được mặt chữ cái: bờ, sờ , tờ, hờ ... nhưng không đánh vần được. Nhìn cô bé, chắc 100% không ai có thể ngờ được chuyện ấy, trắng trẻo thông minh, nhanh nhẹn như một sinh viên đại học. Hỏi lên thành phố làm nghề gì? Con làm công nhân, lấy chồng cùng chỗ làm, chồng là dân thành phố. Sao hồi nhỏ không chịu đi học? Tại nhỏ ham chơi, cũng có học tới lớp 2 thì bỏ học, đi chăn trâu, giờ quên hết trơn. Cô bé còn cho biết, bạn bè cùng quê nhiều đứa cũng chưa biết chữ. Gần nhà, quận 4, cũng có chị bán cá ngoài chợ, dưới quê lên, sống ở thành phố mấy chục năm nay, đã ngoài 50 tuổi, mà cũng chưa biết đọc, đi họp phụ huynh, con phải mất mấy ngày dạy cho chị ký tên (nhưng tính tiền thì chị nhanh như chớp, không bao giờ trật một đồng).
Trước kia, cứ tưởng chỉ có những người dân tộc thiểu số, miền núi, đi lại khó khăn, như người Thượng, người H'Mông ...là không biết đọc biết viết, nay thấy cả người Kinh ngay tại một vùng đồng bằng trù phú nhất nước, và tại một thành phố cũng lớn nhất nước, vẫn có người chưa biết chữ, thật chẳng còn biết nói sao…

1 nhận xét: