Thương nhau mấy núi cũng trèo
Chồng chăm vợ ốm nghĩa tình ngàn năm...
Cách đây 2 năm, có một câu chuyện, một
hoàn cảnh tình nghĩa vợ chồng sâu đậm giữa bao câu chuyện buồn khác của những mảnh
đời khác nhau trong căn phòng nhỏ bé nhưng lúc nào cũng có vẻ lạnh lẽo, u ám
đó...
Ngày ấy, tôi được phân về khoa ngoại của bv UB, ở nơi
đó, luôn thường trực những gương mặt buồn của chị em phụ nữ khi số phận trớ
trêu đã gán cho họ căn bệnh K buồng trứng. Trong số ấy, tôi để ý tới một chị
gái, chị hơn 30 tuổi, lúc nào cũng có người chồng ở kề bên, dù là những phút chị
đau đớn, cáu gắt nhất vì vừa trải qua một cuộc mổ kéo dài, chưa kịp hồi phục.
Chị kể rằng chị và anh đã có với nhau một bé trai 4 tuổi, nhưng cuộc đời như
đùa giỡn với số phận, đã đẩy chị vào hoàn cảnh này, khiến chị gần như chết đứng
khi biết tin mình bị ung thư.
Lúc đó, vết mổ của chị đang rơi vào xấu dần,
lúc đó, tôi biết nó đang rỉ dịch liên tục, có mùi hôi, thể trạng chị dần xanh
xao, môi khô, đủ yếu tố cho thấy vết thương đang nhiễm trùng mà chăm sóc thông
thường sẽ chẳng thể thay đổi được, phải cần hội chẩn tìm phương pháp khác hiệu
quả hơn. Anh, tuy chân bị tật, dáng người anh bước đi xiêu vẹo, gầy gò trong
bóng nắng đổ dài ngoài sân vẫn không hề rời chị nửa bước... Anh, luôn ở đó, chạy
vạy khắp nơi để lo lắng tiền nong cho chị chữa bệnh, luôn an ủi, động viên từng
miếng ăn, viên thuốc, bảo chị đừng lo gì vì đã có anh ở cạnh bên rồi.
Một ngày kia, chị lên bàn mổ cấp cứu vì vết
mổ ở bụng tạo lỗ dò, bất ngờ vỡ ra, ruột non lộ ra ngoài khiến chị sợ hãi. Tôi
cùng các chị đã chạy tất tả hỗ trợ bác sĩ chuẩn bị mổ gấp, nhưng tôi được biết,
tỷ lệ thành công là 50%, chị...sẽ có thể chết trên bàn mổ do sức khỏe quá yếu,
do khối u cũng đã có phần di căn nên chẳng thể nói trước được điều gì. Bác sĩ
nói với anh điều đó, anh chồng len lén quay ra ngõ cửa rồi khóc, những tưởng
anh sẽ không quyết định đưa vợ mình vào hoàn cảnh éo le một lần nữa như ông trời
đã làm, nhưng, anh vẫn xin bác sĩ hết lòng cứu giúp vợ mình. Ánh mắt anh ướt
nhòa, vòng tay ôm chị vợ thật chặt cho đến lúc tôi đẩy chị vào trong khu mổ...
Một ngày sau đó, thời gian trôi đi như đặc nghẹn, dài như một năm trời... Anh
chồng vẫn ngồi trong khu mổ, lặng im & chờ đợi... Anh luôn cầu mong cho cas
mổ thành công, cứu sống người vợ và người mẹ của con anh đang còn quá bé. Và,
phép màu đã xảy ra... Nụ cười yếu ớt của chị xuất hiện nơi cửa phòng hồi sức,
anh đưa tay ra đón lấy, vẫn dáng người xiêu vẹo, nhỏ bé. Tôi đã khóc khi thấy cảnh
anh vỗ về và đút cho chị từng miếng cháo, muỗng nước, ru chị ngủ từng đêm như
xoa dịu nỗi đau tinh thần lẫn thể chất của chị.
Thế mới biết tình nghĩa vợ chồng như son sắt
trăm năm. Sống trên đời là thương nhau, khi bệnh tật mới biết vợ chồng còn có
nhau. Sau này rồi, có thể chị sẽ ra đi sau thời gian chống chọi cùng căn bệnh
hiểm nghèo đó, nhưng tôi biết rằng, anh chồng sẽ mãi luôn ở kề bên, chăm sóc
cho đứa con côi cút của mình với tất cả tình yêu con của một người cha: ấm áp
và lặng lẽ...
"Hãy giữ chặt lấy những gì mình đang có hôm nay, không phải chỉ bằng tình
yêu mà còn bằng niềm tin và nhân nghĩa giữa hai con người.".
Su Na Phương facebook (St)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét