THY ANH
Trong
giao tiếp, không gì khó chịu bằng tình huống cứ bị trả lời một câu hỏi bằng một
câu hỏi. Hôm nọ, có bà bệnh nhân tiểu đường cả chục năm, lần đầu đến khám với một
bộ mặt rất ngầu. Đường huyết đói 16 mmol/L. Hỏi bà đang dùng thuốc gì để chỉnh
liều, bà trả lời ngầu ngầu: BS hỏi làm chi, tui dốt làm sao biết thuốc gì? Hỏi
bà có mang toa cũ không, bà tiếp tục ngầu: Tui già, hay quên làm sao nhớ mang
theo toa? Hỏi bà đường huyết nhà đo lần cuối là bao nhiêu, bà lại ngầu: Có máy đâu
mà đo? Mà có đo cũng đâu nhớ? Bà đã hơn 60, môi miệng khô queo, đường huyết cao
như vậy cũng đủ mệt nên khó tánh? Bà bệnh nhân này làm nhớ đến một bà cụ từng gặp mấy
chục năm về trước, tại phòng khám bệnh viện huyện Giồng Trôm, Bến Tre, hồi chân ướt chân ráo mới
ra trường. Bà cụ bước vào ngồi đối diện bác sĩ, ngó bác sĩ lom lom, không nói một
tiếng. Hỏi bà vì sao dến khám, bà im re. Hỏi bà đau chỗ nào? cũng im re. Hỏi bà
có sốt, ho hay tiêu chảy gì không, vẫn im re ... lát sau, đột ngột bà hết im
re, nói một hơi: Nghe nói có bác sĩ hay mới ở thành phố dzìa, tui mới ra khám bệnh,
bác sĩ hay thì đâu cần hỏi, hỏi tui khai cho biết hết trơn thì đâu phải là bác
sĩ hay???
1 nhận xét:
Hi hi...vui thiệt ...!
Đăng nhận xét