"Mình với ta tuy hai mà một,
Ta với mình tuy một mà hai”.
Nhưng mình có tật nói dai,
Nên chi ta cứ cãi hoài không thôi.
Ta mình «hai đứa» một đôi,
Lâu lâu giận dỗi mỗi nơi một người.
Làm lành «hai đứa» lại cười,
Xáp vào lại hoá hai người một đôi.
Ngọt ngào cất tiếng : “Mình ơi !”,
Trên đời đẹp nhất là tôi với mình.
Đôi khi có chuyện bất bình,
Cãi nhau tôi lại với mình giận nhau.
Nhưng mà giận chẳng được lâu,
Giận nhau hôm trước hôm sau lại hoà.
Nhìn mình tôi bật cười xòa,
Nhìn tôi mình lại lăn sà vào tôi.
Chúng mình như đũa có đôi,
Có đôi để gọi : “Mình ơi… Mình à !”.
Bây giờ như cặp khỉ già,
Nhưng mà vẫn cứ : “Mình à… Mình ơi !”.
Khi nào thấy vắng bóng tôi,
Thì mình lại gọi : “Mình ơi… Mình à !”
Khi nào tôi thấy vắng bà,
Thì tôi lại gọi : “Mình à… Mình ơi !”
Gọi nhau cho trọn cuộc đời…
Ta với mình tuy một mà hai”.
Nhưng mình có tật nói dai,
Nên chi ta cứ cãi hoài không thôi.
Ta mình «hai đứa» một đôi,
Lâu lâu giận dỗi mỗi nơi một người.
Làm lành «hai đứa» lại cười,
Xáp vào lại hoá hai người một đôi.
Ngọt ngào cất tiếng : “Mình ơi !”,
Trên đời đẹp nhất là tôi với mình.
Đôi khi có chuyện bất bình,
Cãi nhau tôi lại với mình giận nhau.
Nhưng mà giận chẳng được lâu,
Giận nhau hôm trước hôm sau lại hoà.
Nhìn mình tôi bật cười xòa,
Nhìn tôi mình lại lăn sà vào tôi.
Chúng mình như đũa có đôi,
Có đôi để gọi : “Mình ơi… Mình à !”.
Bây giờ như cặp khỉ già,
Nhưng mà vẫn cứ : “Mình à… Mình ơi !”.
Khi nào thấy vắng bóng tôi,
Thì mình lại gọi : “Mình ơi… Mình à !”
Khi nào tôi thấy vắng bà,
Thì tôi lại gọi : “Mình à… Mình ơi !”
Gọi nhau cho trọn cuộc đời…
Tú Lắc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét