Thứ Năm, 13 tháng 10, 2011

Sài Gòn, mơ em

velo solex










Vui sống mỗi ngày @ blog : đây là sáng tác cuả một bạn đồng khoá với tôi ở trường trung học Võ Trường Toản, ngôi trường nằm trên một con đường đẹp nhất Sài Gòn thời ấy, đường Nguyễn Bỉnh Khiêm.

Sài Gòn, mơ em

Anh vẫn mơ em mỗi lúc sầu
Mỗi lần đời nổi sóng thương đau
Cánh chim trốn bão, vào tim bão
Lính vọng trời sao, giữa chiến hào

Em dệt chiều tơ, ướp mượt mà
Lướt thời gian lại, vẻ kiêu sa
Em nhìn, nắng nhẩy vui từ mắt
Thực tại tan dần mỗi bước qua

Em khoác áo nhung quàng khăn nhớ
Tóc thơm bồ kết, rải hương yêu
Giao thừa về đậu môi hàm tiếu
Mồng Một khai niên, rạng mỹ miều

Mười bẩy, trán trinh vương dấu nghệ
Em xinh khua guốc buổi tan trường
Em phơi mưa nhẹ đường me vắng
Chẳng nói, khẽ cười, đủ luyến thương

Em đến ngợp đường xe Ngã Sáu
Tiếng ve, giọng dế rộn Tao Đàn
Gác khuya, liếp lọt, mùa thi cử
Thoảng gió bay vào mộng mộc lan

Em giữa trời trưa Lauriers
Giầy sang gót đỏ rực cơn Hè
Honda găng trắng rồ ga nhẹ
Cổ ngọc gió cài tóc bum bê

Em khoác áo len ngày đột lạnh
Thoáng trời Hà Nội chút Paris
Lênh đênh quán Hẹn buồn châm khói
Vạt áo dài em bước Tây Thi

Em nhạc lang thang chiều Nguyễn Huệ
Phồn hoa rơi bụi góc Givral
Về đêm mát lối đi tình sử
Qua câu thơ Hoài Điệp Thứ Lang

Em rực rỡ vào đêm Giáng Sinh
Vương Cung hang đá Chúa An Bình
Tiếng kinh cầu sáng ngời sao sáng
Thánh lễ vừa dâng mắt liếc nhanh

Em lặng lòng êm ngày lễ Phật
Tháp cao Xá Lợi rũ quên đời
Lênh đênh tiếng mõ ru hồn tục
Điên đảo thăng trầm theo lá rơi

Em lộng gió ngày mưa bão mạnh
Xe vào Tân Định đạp lao chao
Mẹ chờ trong bếp, khoai vùi sẵn
Bếp lại hồng lên, lửa vẫy chào

Em rộn ràng cầu Trương Minh Giảng
Vượt qua con dốc đổ chùa Miên
Lòng bâng khuâng nhớ xe chờ đón
Cứ mỗi chiều rơi góc Chúa Hiền

Em sát kề như khu Bàn Cờ
Mỗi ô là mỗi mấy vần thơ
Tâm tình ngọt lịm qua Vườn Chuối
Ngói cũ tường xưa mãi cứ chờ

Em vẫn nhìn theo xe thổ mộ
Leng keng gù đỏ hướng Hòa Hưng
Mặc cho kỷ niệm thành roi vút
Mãi quất vào nhau chẳng thể ngừng

Em vẫn ngày thơ: em ô mai
Thuốc cam Hàng Bạc, thuở cầm tay
Theo nhau chẳng thể vào Phú Nhuận
Thì để tình vương đến phút này

Dĩ vãng vàng ươm màu Xóm Thị
Hẹn nhau nơi bánh cuốn Tây Hồ
Chùa Rùa vẫn giữ màu rong úa
Bát Quái Thành dù khuất bóng xưa

Em buộc băng đô, phớt phấn hồng
Nhìn nhau chợt lớn, chợt chờ trông
Láng giềng tóc bím vừa thôi kết
Mà đã hoa khôi Nguyễn Bá Tòng

Em dịu dàng sánh vai Duy Tân
Hai hàng cây phủ lá hoài xanh
Cây đa, ghế đá gần Thư Viện
Gió tự Chương Dương lộng Bến Thành

Em về theo đường cũ Nguyễn Du
Rẽ qua Cường Để đến trường xưa
Bướm bay trên lối em đi cũ
Kỷ niệm trồi lên rũ bụi mù

PTĐ
(Đinh Thế Dũng VTT 63-70)