HỎI
Vậy là vật chất có trước, ý thức có sau đúng không ?
Con người là một thực thể hữu cơ, nếu không có vật chất thì
không thể tồn tại.
Cũng như con người phải có lục căn, lục dục thất tình. Nếu
diệt hết lục căn thì đâu phải là con người nữa, đúng không ?
Phần trên có nói vấn đề Quên Tu hay Khó Tu là rất đúng, còn
giả bộ tu thì sao ?
Bây giờ ở VN người ta " mượn đạo tạo đời" thiếu
gì, góp của người nghèo giúp đỡ người giàu .... niềm tin bị lợi dụng !
Bây giờ không mấy ai tin tưởng việc tu hành nữa !
ĐÁP
Vậy là vật chất có trước, ý thức có sau đúng không ? Đúng 50% khi đã sanh ra đời - Trước khi sanh
ra đời, chưa có vật chất (thân xác), tâm
thức (ý thức) dẫn đi đầu thai trong 6 cõi, tùy theo nghiệp đã tạo kiếp trước.
Con người là một thực thể hữu cơ, nếu không có vật chất
thì không thể tồn tại? Đúng 50% - thân thể con người, con vật gồm hữu cơ và vô
cơ. Không có vật chất không tồn tại. Bởi
vậy, nếu con người chỉ biết vật chất, khác chi con thú, chỉ biết sống theo bản
năng? Các phim đời sống thú vật cho thấy, con vật cũng có tình cảm, nhất là
tình mẫu tử, tình đồng đội. Dĩ nhiên, con người cũng như con thú, có những
thành phần vô cảm, máu lạnh, do bản chất hay do xã hội.
Cũng như con người phải có lục căn, lục dục thất tình. Nếu
diệt hết lục căn thì đâu phải là con người nữa, đúng không ? Lục căn là cơ thể
con người. Chết sẽ bị hủy diệt. Cát bụi trở về với cát bụi. Từ lục căn (mắt tai
mũi lưỡi thân ý) trên cơ thể, con người tiếp xúc lục trần (sắc thinh hương vị
xúc pháp).
Mắt thấy sắc, tai nghe tiếng, mũi ngửi mùi, lưỡi nếm vị,
thân xúc chạm, ý nghĩ tưởng.
Nếu con người dừng ở đây, chính là người biết tu, là người
tu chân chính.
Phải học đạo, nghe giảng, rồi suy tư nghiền ngẫm, mới giác
ngộ được. Sau đó mới thực hành.
Tu mà không học là tu mù. Khi gặp nghịch cảnh con người liền
sanh tâm sân hận, mất niềm tin.
Nếu là người đời thường, khi mắt (1 trong lục căn) thấy sắc
(1 trong lục trần cảnh) liền sanh nhãn thức (1 trong lục tâm thức).
Nghĩa là khi mắt thấy người hay vật, trong tâm liền sanh tâm
thức, hoặc thương hoặc ghét, hoặc thích hoặc chê).
Từ chỗ này, con người tạo nghiệp (thiện hoặc bất thiện).
Phần trên có nói vấn đề Quên Tu hay Khó Tu là rất đúng, còn
giả bộ tu thì sao ? Giả bộ tu, tức là tu
giả, tu tướng bên ngoài, xưa nay nhiều vô số, chiếm đại đa số các người đầu trọc. Những người này thường sống trong các chùa to, lo xây tượng
béo, y áo như phường tuồng cải lương,
màu sắc sặc sở, xùng xình cứng ngắc như hình nộm.
Người đời thường nếu có tạo nghiệp, chỉ đọa một mình.
Bọn giả tu, tà sư trong các chùa, đọa lạc hàng hàng lớp lớp.
Bọn họ chuyên gạt gẫm bá tánh, dẫn dắt nhiều người đọa lạc
vào tà đạo.
Bọn họ dùng các tà pháp thường thấy phổ biến như: tụng chú
vào chai nước thỉnh về trị bá bệnh, tụng
kinh chú chữa hết bá bệnh gọi là cầu an. Khi có người chết, bọn chúng tranh giành
làm đám ma ăn tiền, gọi là cầu siêu. Bọn
chúng đòi hỏi tang gia cung phụng xe hơi máy lạnh, đi cúng thật đông, ăn uống vật
thực đắt tiền, bày đủ trò cúng kiến cho
ra vẻ linh thiêng huyền bí. Cho nên, người có học chánh pháp, hiểu rõ ràng: dâng
sớ cầu an, tiền mất tật mang - cúng sao giải hạn, tai nạn vẫn tới.
Sống theo bát chánh đạo, giữ đúng thập thiện. Khi chết không
cầu cũng siêu.
Nhà sư không sống được như thế, chết chưa chắc đã siêu, tụng
kinh chú cầu siêu cho ai được?
Bây giờ ở VN người ta "mượn đạo tạo đời" thiếu gì,
góp của người nghèo giúp đỡ người giàu .... niềm tin bị lợi dụng ! Ở trong nước
hay ở hải ngoại, bọn đầu trọc gạt gẫm bá tánh nhiều vô số, chiếm đại đa số.
- Tại sao những người này làm ăn được khấm khá, ngày càng
nhiều chùa loại này mọc lên như nấm? Bởi
người đời thường u mê, vô minh, mấy ai thích học đạo lý, mấy ai chịu suy tư tìm
hiểu chân lý, chỉ thích niềm tin, ai nói
làm sao liền vội tin như thế. Quanh năm
suốt đời họ chỉ thích ăn chơi, thích du lịch, thích chửi nhau trên các diễn
đàn, nên gặp bọn sư thích đủ thứ tương tự. Họ đợi đến lúc gần chết, bèn chạy vô chùa thỉnh
sư cứu cấp, nên có dịch vụ cầu an! Mỗi năm họ đi chùa 1 lần, leo trèo,
giẫm đạp người khác, để giành giựt lộc tết, bùa ấn, chai nước thánh, đem may mắn
cả năm về nhà. Họ hái trụi cây cảnh
trong chùa, nhét tiền lẻ vào mồm, vào tay các tượng thánh, mong cầu được tiền
chẳn, tiền triệu về nhà. Người đời thường
thích mê tín dị đoan thì gặp bọn tà sư cung ứng dịch vụ, tất nhiên phải chi tiền.
Tiền đã trao xong, kinh chú liền tụng ào
ào, ầm ầm, nào là lóc cóc leng cheng lùng tùng xèng, nào là cắc cắc, cạch cạch, ê a om sòm trời đất,
vang vang chánh điện.)
Bây giờ không mấy ai tin tưởng việc tu hành nữa ! Người
kém phước duyên, lại không chịu học hiểu những điều chân chánh dễ sanh chán nản,
dễ mất niềm tin, bởi thường gặp, chỉ gặp
bọn tà sư, giả tu, ngụy quân tử. Tâm ứng
tâm nghĩa là như thế. Người tu hành chỉ có hình tướng hay việc tu hành bất
chánh là việc của người ta. Thời nào cũng thế. Chớ than van, vô ích!
Việc của mình là phải tự lo tu nhân tích đức, tích phước, cố
gắng học hiểu chánh pháp để giác ngộ
chân lý, giải thoát phiền não khổ đau, giải thoát sanh tử luân hồi. Mình nên
nghiêm túc tự xét bản thân, bản tâm 3 điều sau đây:
1. có làm hại ai qua lời nói, hành động hay ý nghĩ không?
2. có làm lợi cho ai qua lời nói, hành động hay ý nghĩ chưa?
3. có luôn giữ tâm ý thanh tịnh chăng?
Thời đại hiện nay, việc tìm học, hiểu đâu là chánh pháp
không phải khó khăn như trước đây. Chỉ cần
con người có phát tâm hay không mà thôi.
Đừng vì rác rưởi, đống phân trên mặt đất, mà quên kho tàng
trong lòng đất.
Khi nào con người phát tâm học đạo, hội đủ nhân duyên, liền
gặp chánh pháp, chánh sư, chánh nhân quân tử. Khi đó con người giác ngộ được rằng, người nào
cũng có
TAM BẢO TỰ TÂM: SÁNG SUỐT, CHÂN CHÁNH, THANH TỊNH.
Chỉ vì cảnh trần đời cuốn trôi, con người quên mất thế thôi.
Giờ đây nhớ lại được, bắt đầu tu tâm lại cũng chưa quá muộn.
Kính chúc quí vị luôn được sự bình an.
Thứ Tư 27.3.2013 - Giải
đáp của VP.PHTQ.CANADA
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét