Yongey Mingyur
Rinpoche & Eric Swanson
Thử tưởng tượng bạn sống
cả đời mình trong một căn phòng nhỏ với một ô cửa khóa duy nhất rất bẩn thỉu và
không để lọt qua chút ánh sáng nào. Có lẽ bận sẽ nghĩ thế giới là một nơi tối
tăm u ám đầy những sinh vật hình thù kỳ lạ, in những bóng đen đáng sợ trên ô cửa
lem luốc khi chúng đi ngang cạnh phòng bạn. Nhưng nếu một ngày kia, bạn dội một
ít nước lên mặt kính, hoặc có một ít nước rỉ trên mặt kính sau cơn mưa lớn và bạn
dùng giẻ lau cho khô. Thế là một ít chất bẩn trên kính được chùi sạch. Đột
nhiên một mảng ánh sáng nhỏ xuyên qua tấm kính. Tò mò, bạn chà mạnh thêm chút nữa
và lại thêm một mảng bẩn bong ra, thêm nhiều ánh sáng tràn vào. Có thể thế giới
không phải là nơi tối tăm u ám. Mà tối tăm là cái ô cửa.
Bạn đến bồn rửa lấy
thêm ít nước (và có thể thêm ít giẻ) để chà đi chà lại cho đến khi toàn bộ bề mặt
ô cửa không còn chút cáu bẩn nào. Ánh sáng thoải mái tràn vào và , có lẽ lần đầu
tiên, bạn nhận thức được rằng tất cả những bóng đen dị thường đã làm bạn sợ mỗi
lần đi qua chỉ là những con người - giống bạn! Và từ sâu thẳm nhận thức bạn khởi
sinh một thúc bách bản năng là phải tạo được một sự kết nối với xã hội - phải
đi ra phố và cùng sống với họ!
Thật ra, bạn đã chẳng
làm thay đổi cái gì cả. Thế giới, ánh sáng và mọi người vẫn luôn hiện diện. Bạn
chỉ không thấy được họ do tầm nhìn của bạn đã bị che khuất. Nhưng giờ đây, bạn
đã nhìn thấy tất cả, thật khác lạ làm sao!
Đây là điều mà trong
Phật giáo gọi là "bình minh của lòng từ bi", là sự thức tỉnh của một
khả năng bẩm sinh để thấy được sự đồng nhất và hiểu được cuộc sống của người
khác.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét