Theo một thống kê của Cơ quan an sinh xã hội bang
California, Mỹ, trong tổng số 400 nghìn người Việt hiện đang sinh sống ở miền
Nam California, có khoảng 15 nghìn người trên 65 tuổi. 1/3 ở chung với con
cháu. Số còn lại, ở trong các viện dưỡng lão (nursing home). Vẫn theo thống kê này, những người Việt già trên đất Mỹ rất sợ bị đưa vào
nursing home!
1. Xế chiều 29 tháng Chạp, tôi lái xe đến Viện Dưỡng lão
thành phố Westminster, Orange County. Đây là cơ sở được xem như khá nhất
trong số những viện dưỡng lão tại miền Nam Cali. Vì là ngày giáp tết nên
quang cảnh khá lặng lẽ. Ở các lối đi trong khu vực dành cho người Việt, trên
những băng ghế đặt rải rác dưới những tàn cây, không có cụ nào tản bộ hay ngồi
nghỉ chân, trò chuyện. Bãi đậu xe cũng chỉ thấy lác đác vài chiếc của nhân
viên trực. Nhìn qua khu dành cho người Mỹ, người Hàn Quốc và khu dành cho người
Mexico thì đông người hơn. Có lẽ họ không biết hôm nay là giao thừa của
người Việt.
Vào trong, tất cả đều vắng vẻ. Một lát, tôi mới thấy một y
tá đẩy chiếc xe lăn, trên đó là một cụ ngoẹo đầu, mắt nhắm nghiền, rớt dãi chảy
dài xuống khóe miệng. Trước cửa phòng số 6, một bà ngồi im lìm trên chiếc ghế
nhựa, nét mặt thẫn thờ. Tôi hỏi: "Bà có con cháu vào thăm chưa?".
Nhìn tôi một lát, bà lắc đầu kèm theo tiếng thở dài mệt mỏi.
Tên bà là Trần Thị Nghị, 74 tuổi. Bà sang đây theo diện bảo
lãnh của đứa con trai. Bà kể: "Hồi đầu, mọi sự tốt đẹp lắm. Nhưng được
vài năm, con dâu tôi nói tôi ở dơ vì lúc đứa cháu nội bị sổ mũi, tôi lấy tay
bóp mũi, vắt nước mũi cho nó. Bực mình quá, tôi nói hồi nhỏ tao cũng hay vắt
nước mũi cho chồng mày vậy, mà có sao đâu! Thế là nó cấm tôi không được đụng
đến con nó nữa. 3 tháng sau, chồng nó nghe lời nó, đưa tôi vào đây".
Ở một phòng khác, cụ ông Nguyễn Văn Đức, 71 tuổi, nằm co
quắp trên giường. Hỏi ra mới biết cụ bị bệnh suyễn. Đưa tay chỉ một hộp bánh,
2 hộp mứt, 2 hộp kẹo nằm chỏng chơ trên bàn, cụ phều phào: "Cái này con
tôi cho, cái kia là của hội thiện nguyện, còn hộp đó là quà tặng của nhà
chùa".
Theo tập quán người Việt, một gia đình mà 2, 3 thế hệ gồm
ông bà, cha mẹ, con cháu cùng ở chung với nhau thì được xem như gia đình hạnh
phúc, ăn ở có đức, có hiếu. Nhưng người Mỹ nói riêng và người phương Tây nói
chung, với bản tính thực tế thì họ lại không nghĩ vậy bởi lẽ ngay từ khi còn trẻ,
họ đã được học tính tự lập - và điều này đã tác động rất lớn đến thế hệ người
Việt thứ 2, thứ 3 - là những người sang Mỹ từ khi còn bé, hoặc sinh ra trên đất
Mỹ. Họ hầu như ít nói tiếng Việt mà chỉ dùng tiếng Mỹ - ngay cả khi về nhà.
Phần lớn họ chịu ảnh hưởng nặng của lối sống Mỹ: 18 tuổi
là ra ở riêng, cha mẹ già thì đưa vào viện dưỡng lão. Sự thành công về mặt học
vấn, tài chính đã khiến họ chẳng còn quan tâm nhiều đến quá khứ của cha ông.
Nếu như ở Việt Nam, con cái thường ngồi im nghe cha mẹ giáo huấn - dù ngồi một
cách miễn cưỡng - thì ở Mỹ, phần lớn người Việt thế hệ thứ 2, thứ 3 lại chọn
cách bỏ đi ra ngoài, không cần quan tâm đến những gì cha mẹ mình đang nói, dẫn
đến xung đột... Sự xung đột lắm khi chỉ bắt nguồn từ một nguyên nhân nhỏ nhoi
nhưng không được giải quyết thấu đáo, dẫn đến mâu thuẫn ngày càng trầm trọng.
Bà Lý Thị Vân, 69 tuổi, nằm tại phòng số 3, nói: "Có
những điều ở Việt Nam coi là bình thường thì qua đây lại trở thành bất bình
thường. Trong một bữa ăn chẳng hạn, lúc tôi dùng cái muỗng của tôi để múc
canh trong tô canh thì thằng con rể tôi trợn mắt nhìn tôi rồi từ đó đến cuối
bữa, nó không đụng vào tô canh đó nữa!".
Vì vậy, với những người Việt cao tuổi ở miền Nam Cali, ba
chữ "viện dưỡng lão" từ lâu đã là cơn ác mộng. Nó đánh thốc vào tim
tạo thành những cơn kinh hãi, đến độ đã có một cụ quỳ sụp xuống ngay trước cổng
vào viện dưỡng lão, chắp tay vái con ruột mình: "Ba lạy con, con cho ba
về nhà, ba trải ghế bố nằm trong gara cũng được chứ con đừng bắt ba vô
đây". Ông Trần Ngọc Lâm chẳng hạn, khi tôi hỏi vợ con ông ra sao, có thường
xuyên vào thăm ông không thì ông bực bội: "Làm ơn đừng nhắc đến vợ, đến
con tôi nữa. Vợ, con mà để tôi sống như thế này à?".
Ông Lê Cẩm, ở phòng số 9 trong viện dưỡng lão, kể:
"Năm tui 68 tuổi, đi đứng bắt đầu yếu, mắt mờ, tay run, con trai tui nói
mai đưa ba vô nursing home. Tưởng nó giỡn chơi, ai dè sáng hôm sau nó đưa tui
vô thiệt. Tui hỏi nó sao con nỡ lòng nào mà làm vậy. Nó nói tỉnh bơ: Già rồi
thì vô viện dưỡng lão chứ làm vậy là làm sao!". Hỏi ông có biết mai là tết
âm lịch cổ truyền không? Ông nói biết vì ba bữa trước, con ông vô thăm, có
đem cho mấy hộp mứt. Trên gò má nhăn nheo của ông bỗng lăn dài những giọt nước
mắt: "Tết nhất là ngày sum họp gia đình. Vậy mà…".
2. Công bằng mà nói, sự sợ hãi viện dưỡng lão của các cụ
cao niên người Việt - ngoài việc bị tách ra khỏi môi trường gia đình quen thuộc
- mà hầu hết các cụ đều nghĩ rằng mình bị bỏ rơi, bị con cháu hắt hủi, thì
còn một nguyên nhân nữa. Đó là khi tuổi tác đã cao, sức khỏe các cụ
cũng sẽ xuống và bệnh tật ắt phải tới. Chuyện không thể tự chăm sóc cho mình
là lẽ đương nhiên khi bệnh trạng các cụ tới thời kỳ nghiêm trọng, và cách giải
quyết duy nhất là đưa các cụ vào viện dưỡng lão.
Anh Kevin Nguyen, có người mẹ 72 tuổi, hiện đã ở viện dưỡng
lão, nói: "Tôi và vợ tôi đều phải đi làm, hai đứa con đi học nên không lấy
đâu ra thời giờ chăm sóc mẹ tôi. Còn nếu mướn y tá hay điều dưỡng đến
nhà ăn ở, nấu nướng và chăm sóc mẹ tôi thì tôi không đủ tiền".
Một trong những nguyên nhân nữa dẫn đến việc các cụ buộc
phải vào viện dưỡng lão. Đó là về già, các cụ thường bị lẫn, mất trí nhớ, thậm
chí không nhận ra vợ (hoặc chồng) hay con cái, không cho họ tới gần. Anh
Kevin Nguyen, nói tiếp: "Mẹ tôi đổi tính, trở nên khó chịu. Cụ luôn gắt
gỏng, nghi ngờ tất cả mọi người".
Chị Lam Hương, có mẹ cũng ở viện dưỡng lão tâm sự: "Cụ
nhà tôi lúc nào cũng nghi ngờ có người ăn cắp tiền của cụ mặc dù tiền đó là của
con, cháu cho. Ngày nào cũng vậy, cụ lôi túi tiền ra đếm vài chục lần rồi
cũng không dưới chục lần, cụ chửi um lên, bỏ ăn, thậm chí cuốn quần cuốn áo
đòi ra khỏi nhà vì "nhà này toàn quân ăn cắp". Riết rồi không ai chịu
nổi nữa, chúng tôi đành đưa cụ vào viện".
Nỗi sợ phải vào viện dưỡng lão còn có một lý do khác: Đó
là nhân viên của nhiều viện dưỡng lão thiếu khả năng chuyên môn, thiếu sự nhiệt
tâm và không được huấn luyện kỹ lưỡng, cộng với sự cắt giảm tài trợ của chính
quyền do thiếu hụt ngân quỹ dẫn đến số người bị ngược đãi, bị bỏ mặc trên cả
hai phương diện sinh lý lẫn tâm lý càng ngày càng tăng, chưa kể có cụ còn bị
bắt phải nín lặng, không được phép than phiền, kêu cứu khi lên cơn đau dạ dày
hay đau khớp.
Cụ ông Trần Văn Sinh, trước khi sang Mỹ là y tá ở Bệnh viện
Bình Dân, TP HCM, nói: "Một thời gian dài, tôi bị trầm cảm vì tuyệt vọng,
và tôi được cho uống thuốc an thần một cách rất thản nhiên. Khi tôi báo cáo
việc này với ban quản trị, thì con tôi lúc vào thăm đã bị ngăn chặn với lý do
là làm trở ngại việc điều hành".
Theo tìm hiểu của tôi, Viện Dưỡng lão thành phố
Westminster có khoảng 90% là người già trên 65 tuổi. Số còn lại là từ 80 tuổi
trở lên. Cũng xin nói thêm là ở Orange County, các viện dưỡng lão đều do người
Mỹ làm chủ và điều hành. Nó thường được chia làm hai khu chính là nội trú và
bán trú cùng nhiều khu phụ. Khu nội trú dành cho các cụ ở thường trực. Khu
bán trú dành cho những bệnh nhân sau khi điều trị ở bệnh viện nhưng không đủ
tiền để nằm lại vì viện phí rất cao, nên phải chuyển vào viện dưỡng lão
để nằm chờ, lúc bình phục họ sẽ về nhà.
Thường thì nhân viên quản lý sắp xếp các khu theo sắc tộc,
như khu dành cho người da trắng, khu cho người Việt Nam, Hàn Quốc, Trung Quốc,
Thái Lan v.v... Nếu thiếu phòng, các cụ phải nằm bất cứ khu nào còn trống. Chả
thế mà cụ bà Lê Thị Lài, 67 tuổi, sau hơn 2 tháng ở chung với khu người Mỹ da
đen rồi lúc được chuyển sang khu người Việt, cụ ngơ ngác như người tâm thần,
hỏi gì cũng ú ớ. Nếu người Việt vào đông, các cụ được nhà bếp nấu riêng món
ăn Việt nhưng chỉ vào buổi trưa và buổi tối, còn bữa sáng vẫn phải ăn món ăn
Mỹ. Hầu hết những trường hợp được đưa vào đây là do bệnh lý, đòi hỏi phải có
sự trợ giúp thường trực của nhân viên y tế cùng các thiết bị mà chỉ các viện
dưỡng lão mới có khả năng cung cấp. Những người này thường mắc phải những bệnh
gây mất năng lực về thể chất lẫn tinh thần, hoặc họ yếu đến nỗi không
thể di chuyển, tự tắm rửa hay tự ăn uống được.
Trao đổi với tôi, phóng viên Vince Gonzales thuộc Đài CBS,
người đã làm những phóng sự về vấn đề ngược đãi người già ở các viện dưỡng
lão cho biết: "Nhiều người trong số họ cần có sự chăm sóc suốt đời vì họ
không bao giờ có thể hồi phục để có thể tự chăm sóc cho mình, chứ đừng nói là
cho về nhà. Tương lai của họ một là sẽ chết trong viện dưỡng lão, hai là chuyển
vào bệnh viện nếu bệnh nặng rồi chết ở đó và ba là bệnh viện trả về để chờ chết…".
3. Đã đến bữa cơm chiều. Những cụ còn khỏe thì chậm chạp
lê bước, hoặc tự mình lăn xe xuống nhà ăn. Yếu quá thì nằm trong phòng, chờ
điều dưỡng mang thức ăn đến. Cô Jenny Pham, một điều dưỡng người Việt ở đây,
cho biết: "Viện có rất ít điều dưỡng Việt Nam nên tụi em thường bị điều
đi phục vụ toàn khu, chứ không cứ gì khu người Việt". Theo luật riêng của
tiểu bang California, mỗi viện dưỡng lão phải có đủ nhân viên săn sóc cho bệnh
nhân, nhất là các dịch vụ khẩn cấp, mỗi bệnh nhân phải được y tá săn sóc ít
nhất 3 hoặc 2 tiếng mỗi ngày.
Jenny Pham nói tiếp: "Khi có đoàn kiểm tra, viện dưỡng
lão thuê mướn thêm điều dưỡng cho đông đủ, đồng thời sắp xếp cứ 1 điều dưỡng
chăm sóc cho 10 người theo luật định để che mắt. Khi đoàn kiểm tra đi, mỗi đứa
tụi em lại phải chăm sóc cho 19, 20 người…". Tôi hỏi: "Mấy hôm nay,
gia đình các cụ vào thăm có nhiều không?". Jenny Pham đáp: "Cũng ít
thôi, chủ yếu là các hội đoàn thiện nguyện, các tổ chức tôn giáo. Em biết có
26 cụ từ ngày vào đây, có cụ ở đã 5 năm nhưng chưa thấy ai đến thăm lần
nào".
Tôi hỏi: "Đêm giao thừa có tổ chức gì không?".
Jenny Pham lắc đầu: "Dạ không, mấy cụ còn khỏe, còn minh mẫn thì tụ họp
nhau lại uống trà, nói chuyện hồi xưa. Còn hầu hết đều nằm trên giường. Nhiều
cụ khi em hỏi ngày mai là mùng 1 tết rồi, biết không? Có cụ nhe răng cười, chẳng
biết gì hết".
Tôi ra về và lúc bước ngang phòng số 7, một đôi vợ chồng
trẻ cùng hai đứa con đang đứng cạnh một cụ già ngồi trên xe lăn. Người phụ nữ
nói: "Chào ông nội đi rồi về con". Ông cụ miệng méo xệch: "Bay
cho nó ở chơi thêm chút nữa, vừa mới vô mà". Anh con trai đỡ lời:
"Con đưa các cháu vào chúc tết ba, bây giờ dẫn tụi nó đi coi xiếc
cá heo. Vé mua rồi, sắp tới giờ diễn rồi…".
Dẫu biết ở bầu thì tròn, ở ống thì dài, sống đâu theo đó,
nhưng sao tôi vẫn thấy nao lòng vì ở quê nhà giờ này, gia đình nào chắc cũng
đang quây quần, sum họp…
|
||
Quyên Ca
|
Chỉ biết đau khổ thôi thì không đủ. Cuộc sống tuy đáng sợ những cũng có cả tuyệt vời ... Làm thế nào tôi có thể mỉm cười khi lòng tôi tràn ngập nỗi buồn? Đó là tự nhiên thôi - Bạn cần phải mỉm cười với nỗi buồn của mình bởi vì bạn đâu phải chỉ là nỗi buồn ấy. Thich Nhat Hanh
Thứ Ba, 19 tháng 3, 2013
Tết của người Việt già trên đất Mỹ
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét