Người mẹ một mắt.
Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi.
Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên:
- Ê, tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ có một mắt!
- Ê, tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ có một mắt!
Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà:
- Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!
- Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!
Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói đó, vì lúc ấy lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không còn liên hệ gì với mẹ tôi. Vì thế tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được một học bổng để đi học ở Singapore.
Sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của mình, chỉ nói mình mồ côi từ nhỏ. Tôi hài lòng với cuộc sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có được ở Singapore.
Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gởi một ít tiền về biếu bà, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi.
Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ. Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyên, hét lên:
- Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Đi khỏi đây ngay!
Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời:- Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ!
Và lặng lẽ quay đi. Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài. Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của con hay sao? Một hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gởi đến tận nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ, vì tị mị hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người hàng xóm nói rằng mẹ tôi đ mất vi ngy trước đó và do không có thân nhân, sở an sinh x hội đ lo mai tng chu đáo.Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi:
“Con yêu quý,
Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra khỏi giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây. Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt. Mẹ không thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con con mắt của mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người, và mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con. Con đã nhìn thấy cả một thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ.
Mẹ yêu con lắm,
Mẹ..."
CHIA SẺ MỘT CHÚT SUY TƯ
Bạn đọc thân mến,
Vào một đêm không ngủ được, tôi lang thang trên INTERNET cho đỡ buồn và mong khi đã xem mệt mỏi rồi, sẽ có được một giấc ngủ ngon. Ai ngờ tình cờ đọc được câu chuyện trên, cùng với những lời bình của một số bạn đọc trẻ. Tôi cứ phải đọc đi đọc lại nhiều lần, rồi in ra đem vào trong mùng đọc tiếp ! Tôi cứ suy nghĩ lung tung, và không tài nào ngủ được !!! - Câu chuyện nghe vừa buồn, vừa tức, vừa tội nghiệp, phải không các bạn ?- Người viết câu chuyện này chắc đã bị lương tâm giày vò lắm rồi ! Bởi thái độ và lời lẽ của anh đã xúc phạm không chỉ mẹ anh, mà còn xúc phạm đến Trời nữa. Chúng ta nhớ lại trong Kinh Thánh, lời đứa con trai hoang đàng khi quay về với Cha nó: “Thưa Cha, con đã lỗi phạm đến Trời và đến Cha…”. Đứa con trai hoang đàng ấy còn có dịp trở về xin lỗi Cha nó, còn câu chuyện trên đây, anh không còn có dịp nữa. Khi anh hiểu ra được sự hy sinh to tát của mẹ mình, thì anh càng nhận ra tội lỗi tày trời của anh.
Tôi đem câu chuyện này kể cho các em trong một lớp học giáo lý khi dạy về điều răn thứ tư, có em tức giận: “Sao Trời hổng đánh ổng chết cho rồi !”.
Câu nói của em khiến tôi chợt nhớ một câu chuyện cổ tích của người Thái kể về sự trừng phạt của Trời đối với một người con bất hiếu, câu chuyện mang tên: Ngôi Đền Con Tàu, có nội dung như sau:
Ngày xưa có một gia đình nọ, người chồng mất sớm, để lại người vợ hiền và một đứa con trai tuổi chừng mới lên năm. Hai mẹ con sống trên một ngọn đồi hoang, ngày ngày chặt củi đổi gạo, cuộc sống thanh đạm nhưng yên bình.
Dòng thời gian trôi qua, đứa con bây giờ đã lớn, nó đi săn bắn, lấy thịt xuống làng đổi thực phẩm và những thứ cần dùng. Cuộc sống mẹ con vì thế có khá hơn. Nhưng một hôm người con nói với mẹ: “Mẹ ơi, con sẽ đi làm ăn xa. Con sẽ kiếm nhiều tiền về nuôi mẹ”. Người mẹ nói: “Con ạ, mẹ con mình sống như vậy là tốt lắm rồi, mẹ không muốn xa con, đừng đi, con ạ!”. Nhưng chàng trai trẻ ôm mộng đổi đời, đã từ giả mẹ ra đi.
Nơi phương trời xa, anh làm ăn thành đạt, anh dấu gốc tích của mình. Anh nói với mọi người rằng mình là dòng tộc cao sang, cha mẹ đã chết, và anh đã cưới được một cô vợ quý phái giàu có.
Nơi phương trời xa, anh làm ăn thành đạt, anh dấu gốc tích của mình. Anh nói với mọi người rằng mình là dòng tộc cao sang, cha mẹ đã chết, và anh đã cưới được một cô vợ quý phái giàu có.
Một ngày nọ, họ cùng đi du lịch trên một con tàu riêng, và con tàu đã đi ngang miền quê của chàng trai năm xưa ấy. Anh chợt nhớ mẹ anh. Anh bảo vợ ở lại con tàu, và anh muốn trèo lên ngọn đồi để ngắm cảnh một lúc. Hình ảnh tuổi thơ và mẹ hiền sống lại, anh chạy về mái nhà ngày xưa, và bắt gặp một bà cụ gầy gò tóc trắng như bông đang đứng xa xa. Bất chợt bà cụ thấy anh, bà lảo đảo giang rộng đôi tay vừa chạy đến anh vừa gào lên: “Con, con đã về với mẹ ! Con ơi ! mẹ đây!”. Đúng lúc ấy, vợ anh đi tìm anh và có mặt nơi đó. Chị nhìn chồng và nói: “Mẹ anh đó à ? Sao anh nói cha mẹ đều đã chết !”. Anh xô mẹ anh ra khi vòng tay của mẹ anh đã ôm được anh sau hơn mười năm xa cách. Anh hét lên: “Một người đàn bà điên, đồ điên”. Và anh kéo vợ mình quay trở về tàu.
Người đàn bà đứng như pho tượng. Bàng hoàng và đau đớn. Một lúc lâu thân hình bà sụp xuống như cây nến gặp lửa ! Bà cố gượng dậy, đưa hai tay lên trời, giọng bà nghẹn ngào tức tưởi: “Trời ơi ! Con ơi !”.
Trời bổng trở nên xám xịt. Mây đen phủ kín . Một làn chớp xé rách bầu trời, và một tiếng nổ kinh hồn.
Phía dưới ngọn đồi con tàu rung chuyển, nhưng vẫn nguyên vẹn. Không ai có sao cả, chỉ trừ người con vừa từ chối mẹ bị chết cháy.
Sau khi biết được sự thật, để chuộc lại lỗi lầm cho chồng, người vợ đã cho xây một ngôi đền ngay trên đỉnh đồi ấy để khấn vái cho hồn chồng được siêu thoát. Và để nhắc nhớ người đời về đạo hiếu, người vợ cho đúc hình chiếc tàu đặt trên nóc của ngôi đền, nghe nói ngôi đền ấy vẫn còn cho đến ngày nay.
Bạn đọc thân mến,
Tuy dù đó chỉ là một câu chuyện truyền thuyết, khi nghe vẫn thấy rất đau lòng phải không các bạn ? Chúng ta không thể nào hiểu nổi, làm sao anh chàng kia có thể xô mẹ ra khỏi vòng tay mình được ? Có thể đó chỉ là chuyện cổ tích ! Nhưng không đâu các bạn ạ, trong cuộc đời cũng thường gặp những câu chuyện đại loại như vậy như cơm bữa đấy !
Mẹ Têrêsa kể một hôm khi đi qua nơi đổ rác, Mẹ gặp một cái bao bố to đang nhúc nhích , Mẹ bảo xe dừng lại, mẹ nghĩ có thể ai đó đã vứt bỏ một con chó già hay bệnh hoạn gì đó, Mẹ tội nghiệp, tính cứu nó, nhưng khi mở ra thì đó là một bà cụ ! Mẹ đem bà cụ về. Bà bị chuột gặm nhắm nhiều nơi trên cơ thể. Bà kể, con trai bà khi đi làm về, thường ngày tỏ ra rất bực dọc bà. Nhưng một hôm, chiều về, thấy nó vui hẳn. Nó hỏi thăm đủ thứ, rồi nó bảo bà uống một ly cà phê cho khoẻ, bà uống vào, và sao đó chẳng ngủ mê không còn biết gì hết. Khi tỉnh lại, bà thấy tối thui, mình mẩy cứng ngắt, không cục kịch gì được. Lúc ấy bà mới biết mình đã bị vức vào đống rác ! Đã ba ngày qua bà nằm chớ chết… Ba ngày, sau khi được Mẹ Têrêsa cứu, bà đã nhắm mắt bình an.
Một số truyện tượng trưng kể ra đây, để chúng ta cùng suy nghĩ về cuộc đời và nhìn lại chính mình. Chẳng có sự hy sinh cao cả nào mà không có nước mắt. Và những hy sinh cao cả đó, bao giờ cũng phảng phất một tình mẹ vô biên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét