Lưu Dung
Lúc về Đài Loan, tôi gập một cảnh tượng khó quên ở sân bay Kennedy.
Một cậu bé chừng bốn - năm tuổi, thấy mẹ lên máy bay thì khóc váng. Bị người lớn đe nẹt, cậu bé vẫn kêu la vùng vẫy; Đến khi cậu bị kéo ra khỏi phòng đợi, tôi vẫn còn nghe thấy tiếng nức nở:"Mẹ đi rồi! Vì sao mẹ phải đi?"
Chuyện đó làm tôi nhớ lại một cảnh tượng khác. Người mẹ lìa đời nằm yên bình trên giường; khi người thân khóc ròng đưa đứa con côi ra ngoài, đưá bé không khóc mà lại thắc mắc:"Mẹ vẫn nằm đấy, vì sao chúng ta phải đi?"
Cậu bé trước kia chỉ chia tay mẹ lên máy bay, cậu bé sau phải vĩnh biệt me, vậy sao cậu bé ở sân bay lại cảm thấy đau klhổ bội phần đến như vậy?
Môt lần, tôi kể hai câu chuyện trên cho một đứa trẻ cũng khoảng bốn - năm tuổi, rồi hỏi cảm tưởng của đứa bé.
Đứa trẻ trả lời không chút do dự:"Tất nhiên là mẹ đi cháu mới buồn mới khóc, vì đó là mẹ tự bỏ cháu đi, không chơi với cháu nữa! Còn mẹ chết đâu phải là là mẹ tự đi mất, mẹ không bỏ cháu, chỉ là chết thôi!"
Nghe đứa trẻ nói vậy, bạn có bực không?Nhưng nghĩ cho kỹ lại thì đứa bé đó đâu có gì sai nhỉ?
Có khi người thân mất đi lại không đau đớn bằng bị người thân bỏ đi. Đúng như đứa trẻ mồ côi mẹ nói:"Mẹ còn nằm đó, vì sao chúng ta phải đi?"
Người chết không tự rời bỏ chúng ta, người thực sự rời bỏ chúng ta có khi lại chính là người sống!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét