Thứ Tư, 25 tháng 4, 2012

GIÂY PHÚT THỬ THÁCH


Đó là một trong những cuộc đấu tranh lớn nhất của học sinh, sinh viên ở Boston. Hàng ngàn sinh viên đã xuống đại lộ Commonwealth để phản đối cuộc chiến phi nghĩa ở Đông Nam Á. Số lượng học sinh sinh viên tăng lên nhanh chóng. Họ chiếm đóng các đường phố với những bức tranh cổ động lớn được giăng lên với các dòng chữ: "Hãy chấm dứt chiến tranh", "Hãy cút khỏi Đông Dương", " Hãy dùng tình thương thay bạo lực" . . .
          Tôi tốt nghiệp trường Đại học Thần học Boston - nơi mà Martin Luther King  Jr đã học - vào năm 1969, năm của những phong trào đấu tranh. Khi phong trào đấu tranh đòi quyền công dân và phong trào phản chiến kết hợp với nhau thì rất khó có thể đoán được điều gì sẽ xảy ra. Thái độ của tôi đối với cuộc chiến tranh ở Đông Dương là hết sức rõ ràng. Khi còn nhỏ, tôi sống ở nước Anh cùng với đại gia đình. Tôi đã được nghe nhiều câu chuyện về thế chiến thứ nhất và hậu quả của nó. Tôi được nghe kể về cách đào hầm, tránh bom cũng như các loại khí độc. Tôi còn được nghe những câu chuyện cảm động về sự sống, cái chết và những cuộc hội ngộ bất ngờ. Chính vì thế, trong tâm trí tôi, chiến tranh là một việc làm vô lý và đầy đau thương. Thế nhưng, mặc dù phản đối chiến tranh, tôi lại không tin vào chủ nghĩa hòa bình, khi mà nó không thể giải quyết được những bất đồng đang diễn ra trên thế giới vào lúc đó. Vì thế, khi chiến tranh ở Đông Dương nổ ra, tôi đứng ngoài mọi cuộc biểu tình.
          Khi đó, Boston là thành phố có số lượng học sinh, sinh viên phản chiến đông nhất thế giới, và tôi thật sự lo sợ khi chứng kiến những gì đang diễn ra trên đại lộ Commonwealth. Cảnh sát có mặt khắp nơi. Họ đi bộ, cưỡi ngựa hoặc chạy xe máy trấn áp những người biểu tình. Bên cạnh đó, sự xuất hiện của những chiếc xe quân đội càng làm cho tình hình thêm căng thẳng. Số lượng người tham gia vào phong trào đấu tranh này vượt xa sự tưởng tượng của tôi, Một lãnh đạo cấp cao của phong trào sinh viên có bài diễn thuyết quan trong về hòa bình. Tuy nhiên, khi nhận thấy nguy hiểm đang rình rập xung qung, anh ta đã đề nghị đám đông rút lui có trật tự. Anh ta cho rằng việc dùng bạo lực trong một cuộc biểu tình phản chiến như vậy sẽ mang lại những điều tiếng không hay cho những người đấu tranh. Đám đông bắt đầu giải tán.
          Thế nhưng, một cuộc đụng độ với cảnh sát và các lực lượng vũ trang đã xảy ra trong lúc giải tán. Vài sinh viên chấp nhận chịu đòn để giải thoát cho những người khác. Tôi nhìn thấy một nữ sinh viên khoảng 20 tuổi đang chạy vội vào một góc phố, theo sau cô là một người đàn ông cầm gậy tuần tra hùng hổ đuổi theo. Tôi chạy đến với ý định tóm lấy cây gậy nhưng không kịp. Rồi tôi nghe thấy một tiến gthét vang lên, và cô gái quỵ xuống. Tôi giằng lấy cây gậy, giận đến nỗi chỉ muốn giết chết gã đàn ông ấy ngay tức khắc. Thế nhưng, ngay lúc đó, ngay trong những giây phút đầy thử thách đó, tôi đã nghe thấy một tiếng nói vang lên trong lòng mình: "bảo vệ lẽ phải là việc nên làm, nhưng điều đó không có nghĩa là mình được quyền hành động nông nổi". Tôi tiến về phía người đàn ông đó và từ bỏ ý định giết hắn.
          Lúc đó tôi chợt thấy mình trong một hình ảnh hoàn toàn mới mẻ, đồng thời tôi hiểu được những vấn đề mà trước đó mình luôn cảm thấy hoài nghi. Chúng tôi, những người phản chiến sẽ không thể lên tiếng ủng hộ chủ nghĩa hòa bình bằng những hành động bạo lực. Trong nhiều năm sau đó, tôi tự hào là mình đã biết tự chủ tốt hơn những người khác. Số người biện minh cho chiến tranh và bạo lực chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng sẽ ra sao nếu tôi giết chết người đàn ông đó? Chắc chắn tôi sẽ phải trả giá cho hành động của mình. Và điều quan trọng là sau hành động đó, tôi sẽ chẳng khác gì những con ngtười mà trước nay tôi đã từng khing bỉ.
          Từ việc nhận thức về chính bản thân và thấu hiểu được những gì đang diễn ra trong lòng mình, tôi hiểu được những người xung quanh. Trong suốt thời gian ở Boston, tôi không những đã hiểu được nguồn gốc của chiến tranh mà còn cả nguồn gốc của hòa bình.
(Life Lessons for Loving The Way You Live - Jennifer Read Hawthorne)

Không có nhận xét nào: