Thứ Tư, 31 tháng 8, 2011

THAO THỨC

Rain march
Mấy hôm nay ông trời hù nó hay sao không biết, mặc áo giáp đen kịt, dẫn theo những quân đoàn mây đen tối sầm mà chả nhỏ xuống hột nước nào, làm nó chạy ton ton vào vào ra ra hốt quần áo, y như chạy thể dục í. Thả vội đống quần áo lên giường, nó giật thót "chết cha, mấy bữa ni không có vào web của lớp xem thời sự, chả biết điểm chác đã có chưa, lo quá , rớt Nội Chợ Rẫy nữa là thôi rồi Lượm ơi". Vừa nghêu ngao "Bản tình cuối " nó vừa mò mẫm gõ gõ " yh...vn...". Ố ồ, có điểm Nội rồi nè, trống ngực tưng tưng, tay còn run nữa chứ, quái quỷ thật, lại còn nghẽn mạng. Đây rồiiiiiii. Oái, con số 6 mờ mờ in bằng mực đen, nó căng mắt nhìn thật kỹ. Hix hix, điểm của mình đây á, đậu rồi! Chưa kịp mừng, nghĩ lại nó lại tức nó cành hông, mình mà không quên cái khí máu động mạch thì ăn con 7 rồi, ối giời cao đất dày ơi, thực tập Nội những 5 chỉ, vậy là đi đời 5 điểm rồi RM nhé. Nó ngẩn tò te nhớ lại cái ngày không xưa cho lắm ấy, cái ngày khốn khổ vác bộ mặt của kẻ thiếu ngủ đi thi, ngày thi cuối cùng của năm con Hổ.
   Đêm trước hôm thi, nó trằn trọc, hai tay thay phiên nhau gác trán, 2h30' "2 cửa sổ tâm hồn" của nó vẫn mở thao láo, lạ thật, ban ngày có ngủ ngáy chi mô mà bi dừ nằm nghe chuột kêu rứa hè. Nó nhớ lại lời của mấy tiền bối Y6 cũng đợt vừa rồi, có 2 anh chị Y6 nào đó đêm trước thi Nội bị mất ngủ, kéo nhau ra hành lang ký túc xá tâm sự ( hình như anh chị này là một cặp thì phải ), thức trắng suốt đêm, sáng hôm thi đầu óc trống rỗng, chả làm ăn được gì, rớt trọn cặp. Nó rùng mình, gì chứ nó học hành bấy lâu, tối nay mất ngủ mai đầu óc cũng trống rỗng, lạng quạng ẵm trọn "vé thực tập Nội đợt hai" cũng nên.
Nó đem bài ra học, chả ăn thua gì, đầu óc năng trịch, nhét không có vô. Nghĩ vẩn vẩn vơ vơ, nó ngủ hồi nào không hay, chỉ biết khi đồng hồ báo thức hú nhặng lên mấy hồi nó mới lồm cồm bò dậy, 2 ngón tay dò hai mí mắt, "tách " ra, miệng ú ớ "ủa, sáng nay mình thi mà". Hơ hơ, sao đi thi đi thố gì mà chả có tí hào hứng gì thế nhỉ, đầu óc cứ u mê, oa, tiên lượng xấu rồi. Phóng "con ngựa sắt" tới gần cổng bệnh viện rồi mà nó vẫn còn mơ mộng "phải chi được ngủ tiếp thì hay biết mấy". 
   Đúng là thi, đủ loại tâm trạng, nhưng chủ yếu nhất vẫn là hồi hộp, bồn chồn và lo lắng. Cô bạn tổ trưởng của nó vô nhà vệ sinh "gửi tâm hồn cho đất" chắc phải chục lần. 
   Nó nheo nheo mắt chọc :
 -  Tui nghe:" Hương amoniac thoang thoảng đâu đây" hi hi! ( phỏng theo câu thơ " Hương nhài thoang thoảng đâu đây, nhà ai mận chín trái cây trĩu cành mà nó thuộc lòng từ hồi lớp hai trong một bài thơ lục bát về Sa Pa mà nó rất thích).
   Cô bạn đỏ mặt:
  - Bà học chắc rồi hả, thấy bình tĩnh nghê.
  - Hôm nay tui đến đây cổ vũ mọi người là chính, tui mất ngủ, chả làm ăn được gì đâu, hi hi.  
   Nó mơ màng, cứ vô thi, thi hết mình, về ăn Tết cho ngon, nghĩ vậy chứ nó thấy sao mà "lưu luyến" bộ môn này thế, hi hi.
Giọng nói quen thuộc của thầy Bảo vang lên từ xa, nó lẩm bẩm chà chà, con người của công việc, anh trai của đám sinh viên nhí nhố đây rồi, chưa thấy người đã nghe tiếng. Sinh viên được tự chọn chọn chỗ ngồi, miễn là không phóng vệ tinh viện trợ cho nhau là được. Nó băng băng tới bên cửa sổ, xí ngay một chỗ, gió thổi nhè nhẹ, đúng là lầu 8, thoáng đãng hẳn, ánh nắng vàng nhạt hắt nhẹ làm má nó âm ấm, "kệ đi, có chút nắng cho tỉnh táo con mắt, biết đâu lại thông thoáng luôn được cái đầu, còn được bổ sung vitamin D nữa, bớt còi xương,hi hi". Nhưng nó đã nhầm, đọc tới tờ đề thứ hai hay ba gì đó mà đầu nó vẫn tắc tị, bí ơi là bí, nhìn cái gì cũng thấy quen quen mà hễ đặt bút vào lại thấy lạ lẫm. Quái chiêu nhất là ECG, nhìn vào cứ như " ta đã gặp mi hồi nào rồi thì phải . . .", rõ khổ.Căm ghét cái đứa nào của nhóm trước đã phát biểu linh tinh gì mà đề không có tính phân loại, nên bây giờ đề mới khó thế này.
   Loay hoay một hồi, nó vẫn không biết có nên "đặt cuốc", í quên "đặt bút" làm hay không, nó bần thần, mình mà chấm thi cái bài như vậy thì sao nhỉ, tệ thật. Nó thả bút, liếc hờ hững xung quanh, ái chà, tên nào cũng say sưa "múa bút". Nó lại cầm bút lên, thả xuống, cầm lên, thả xuống.
Cuối cùng nó bậm môi, tê tái, không làm nữa, mình sẽ học lại, thi lại. Dừng lại đi thôi.

Không có nhận xét nào: