Trần Công Lý
Trường chúng mình trên đường Nguyễn Bỉnh Khiêm, nay không còn yên tĩnh như những ngày xưa ấy |
Các bạn xưa thân mến
Tôi nhận được yêu cầu của bác Thy Anh nhờ viết một bài về ngôi trường yêu dấu Võ Trường Toản (VTT) mà chúng mình đã trải qua 7 năm đèn sách, từ niên học 1963 đến 1970. Thú thật tôi chẳng biết viết gì đây khi mà ngày xưa, môn Văn tôi cũng không khá gì cho lắm vì bản thân tôi theo học ban B , ban Toán (!)
Thôi thì tôi xin viết về những người bạn xưa thân mến của ngôi trường thân yêu ấy, mà không phân biệt lớp nào, chỉ viết chung cho tất cả các người bạn cùng niên học.
Ngày chúng mình mới vào, Trường chỉ gói gọn có 6 lớp đệ Thất (lớp 6 ngày nay), mỗi lớp sỉ số tối đa là 50 học sinh, rồi qua 7 năm đèn sách, tất cả chúng mình đều gần như quen nhau cả.
Rồi ra Trường, mỗi người mỗi ngành mỗi ngã, người thì đi du học, người thì vào lính, người thì vào được trường Đại học yêu thích . . . và xa nhau kể từ đó, các bạn bè mới của môi trường mới . . .
40 năm rời xa mái trường yêu dấu . . . |
Mới ngày nào mà bây giờ đã gần 40 năm rời xa mái trường yêu dấu, chúng mình mới có cơ hội gặp lại nhau nhờ những tiến bộ khoa học cuả thong tin liên lạc học được từ các người bạn trẻ : nào email, nào blog . . .
Tuổi càng lớn chúng mình càng nghiệm ra rằng hình như mọi người đều có khuynh hướng tìm về dĩ vãng bởi vì nó trong trắng, đẹp đẽ và thơ mộng lạ thường, mà chính cái thời học sinh trung học ấy lại mang nhiều kỷ niệm đẹp nhất, phải không các bạn? Anh em bạn hữu mỗi ngày đều mở email và gởi cho nhau thật nhiều thứ, từ các mẩu truyện tiếu lâm, thư thăm hỏi sức khỏe, công việc, gia đình khi có người đã làm “sui”, kẻ đã có cháu, tìm những bài viết hay hay gửi cho bè bạn tu tâm dưỡng tánh . . . gửi thông tin về các cánh chim lạc đàn mới quay về tổ, hay vì 1 bạn hữu đã bất chợt xa lìa nhân thế, thế là diễn đàn rộn lên, mọi kỷ niệm xưa cũ được nhắc tới, có vui có buồn thật thú vị và vô cùng cảm động. Gập lại nhau, dù chỉ là qua thế giới ảo nhưng điều đó cũng giúp chúng mình quên đi bao nổi lo toan đời thường, khi mà vẫn còn phải nặng mang mỗi ngày làm việc oằn vai suốt 40 năm, tóc nay đã bạc, răng cái còn cái mất, mặt đầy nếp nhăn, đồi mồi.
Mỗi ngày chúng mình không mở email theo dõi được tin tức từ bè bạn thì thật là một điều thiếu sót.
Tôi đã khóc khi phải chịu 1 ca phẩu thuật tim (mổ bắt cầu mạch vành . . . 4 cầu) vào đầu năm nay. Khi biết tin tôi phải phẩu thuật mới cứu được mạng sống, mỗi ngày tôi đã nhận không dưới 10 mail hỏi thăm, động viên, khuyến khích, chia xẻ.
Có những bạn bè mình không còn nhớ mặt, đang ở nước ngòai cũng như trong nước đã đi xin lễ nhà Thờ cầu xin Đức Mẹ ban phép lành cho ca mỗ của mình, có bạn bên Phật giáo cứ hỏi bao giờ tới ngày mỗ cho biết để anh em cùng đọc cho mình 1 thời Kinh Cầu an, có người đi gửi tiền cúng Chùa để hồi hướng công đức cho mình tai qua nạn khỏi, rồi từ bên kia đại dương gọi điện về bảo mình “cố gắng”, có những mái đầu bạc đội mưa đến Viện Tim thăm hỏi và chúc lành . . . nhiều và nhiều lắm kể cả trước và sau ca mỗ. Khi đọc những bức email ngập tràn tình người, tình bạn, tình thân, mình đã khóc vì cảm động . Thãt vậy, tôi vẫn còn giữ được những người bạn thật tốt từ mái trường Võ Trường Toản than yêu ngày xưa ấy.
Chúc tất cả các bạn VTT xưa cuả tôi những điều tốt lành nhất
Đối với chúng mình, đây là con đường đẹp nhất . . . |
Bạn đã bao nhiêu lần chui qua hang rào để vào chơi trong sở thú ngày xưa ? Nay thì đâu còn chui được nưã phải không? |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét