Ngày xưa Bu nó hiền lành
Tóc dài còn thoảng hoa chanh vườn nhà
Từ ngày Bu nó đi xa
Mùi chanh Bu nó quăng ra lại vườn
Chỉ còn giữ một mùi hương
Chanel Bu nó vẫn thường xịt, thoa
Đôi chân lúc trước ở nhà
Móng còn hoen ố, thoảng pha mầu bùn
Bây giờ xanh đỏ tùm lum
Móng chân, tay, tóc một chùm như nhau
Mỗi nơi mỗi thứ một mầu
Chân quê Bu nó vất đâu mất rồi
Lái xe Bu nó chỉ ngồi
Loại xe Lếch Xợt ghế đôi mui trần
Hột xoàn đeo cỡ ngón chân
Một mình mua sắm chẳng cần hỏi anh
Nghe bà Hạnh Phước dỗ dành
Trái chanh Bu nó bơm thành trái cam
Chẻ môi, nâng mũi , sửa cằm
Bây giờ Bu nó khác trăm vạn lần
Từ ngày xuất ngoại trao thân
Hương đồng gío nội quẳng dần đi đâu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét