trang 4
mái chùa quê hương- thyanh photo |
BS. Nguyễn Quý Khoáng
(VN, tháng 10 năm 2010)
IV. Ý NGHĨA CỦA CÂU:”KẺ THÙ LỚN NHẤT ĐỜI NGƯỜI LÀ CHÍNH MÌNH”
Đây là câu Đức Phật nói cho những người chưa giác ngộ.
Chính vì ta còn mê, chấp có cái “CHÍNH MÌNH” nên Đức Phật mới nói là nó chính là “KẺ THÙ”. Vì sao? Vì cái mình vẫn tưởng là “Ta thật” thực ra chỉ là cái “Ta giả” như trong Kinh Phật nói “nhận giặc làm con”.Trong Kinh Thủ Lăng Nghiêm,ngài Anan chấp mắt là gốc của cái nhìn,tai là gốc của cái nghe mà quên mất Tánh thấy,Tánh nghe nên bị Phật quở là “nhận giặc làm con”. Chúng ta quên mất cái “Ta thật”(Bản thể chân thật,Bản thể Chân như,Bản lai diện mục) trong mỗi chúng ta. Đó là khả năng giác ngộ và giải thoát,vượt qua mọi khổ đau và sống trong cảnh an lạc tự tại.Khả năng quý báu đó,chính là Phật tánh sẵn có nơi mọi chúng sanh,chúng ta chỉ cần biết nhận thức ra và chuyên tâm tu tập để sống lại với Phật tánh đúng như Đức Phật đã từng tuyên bố: “Ta là Phật đã thành,chúng sinh là Phật sẽ thành”.
Gọi là “kẻ thù” nghe hơi nặng nhưng thật ra, thù hay bạn là do chính ta quyết định:
1/Là kẻ thù nếu ta chấp chặt vào cái Tôi để rồi tham đắm cảnh giới của chiêm bao khiến tạo thêm bao nhiêu ác nghiệp, hậu quả là ta mãi mãi trôi lăn trong vòng sinh tử-luân hồi.Kẻ thù này lại được sự hỗ trợ của một “ông luật sư” rất giỏi luôn luôn bênh vực cho những hành động sai trái của chính ta.Luật sư đó lại cũng chính là mình.
Trong giấc mộng, ta thấy có ta, có người nên mới sinh bao nhiêu phiền toái. Ngược lại khi tỉnh rồi thì ta đâu con thấy có cái ta nữa để mà chấp, để mà gọi là thù.
2/Là bạn vì thân-tâm này cũng rất hữu ích.Thân tâm này chẳng qua chỉ là phương tiện cũng như cái áo mặc vào để tránh sự lạnh lẽo,như chiếc xe dùng để di chuyển.Nếu không có nó thì ta dựa vào đâu để tu,để biến thức thành Trí,để giác ngộ.
xem trang trước
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét