Thứ Sáu, 29 tháng 11, 2013

ĐÙA CHÚT CHƠI: MÌNH TA TA CỨ VIỆC SƯỚNG ...

Lưu Dung *


Người ta cứ hay nói dân Mỹ hiểu ý nghĩa thật sự của tự do, lúc nào cũng sợ ảnh hưởng tới sự tự do của người khác. Nhưng tôi thấy, tự do của người Mỹ cũng lắm chuyện, nhiều khi còn hơi "thần kinh" !
Có lần tôi chạy dọc hành lang, mấy ông Mỹ đột nhiên mở cửa nhớn nhác hỏi:" Chuyện gì vậy?" Tôi đáp: "Không có chuyện gì, chỉ vì tôi xuất thân là phóng viên nên quen chạy vậy thôi" Bạn biết họ nói gì không? Họ bảo: "Xin ông lần sau đừng chạy như thế nữa, chúng tôi cứ tưởng cháy nhà, sợ lắm!" Nghe cứ như chuyện cười!
Có lần được tham dự một đám tang, thân quyến không ai khóc, cứ như dự đám tang người nào ... Hóa ra họ nén đau thương, nuốt nước mắt vào lòng để người khác khỏi cảm thấy khó xử phải chịu gánh nặng tâm lý với mình. Thật nực cười, chúng ta chẳng hay nói nuốt nước mắt vào trong dễ bị ung thư sao? Không khóc lăn khóc lộn, không khóc váng trời thì người chết làm sao vẻ vang được? Mà nếu không nhỏ được nước mắt thì cũng phải nhờ mấy người khóc thuê cho phải đạo!
Có lần, một ông người Mỹ đến chơi nhà tôi, đúng dịp mẹ tôi đang bị dị ứng phấn hoa nên ho rất nặng. Mỗi lần mẹ tôi ho, ông người Mỹ lại tỏ vẻ ái ngại hỏi: "Cụ nhà có ổn không?". Sau đó, khi vợ tôi ở phòng bên vươn vai kêu răng rắc sảng khoái thì ông ấy lại hỏi như bị bệnh thần kinh: "Có chuyện gì vậy?"
Tới Mỹ mười năm rồi tôi mới hiểu: dân Mỹ được giáo dục từ nhỏ, chỉ cần có ai hắt xì hơi, nhất định họ sẽ nói: "Bless you!" Còn người bị hắt xì sẽ nói: "Sorry!", để xin lỗi vì mình thất lễ vì đã khiến người khác lo ngại, quan tâm ... Ở Trung quốc, chỉ cần không bị bệnh truyền nhiễm còn hắt xì hay vươn vai răng rắc cũng chẳng ai quan tâm. Nhưng ở Âu Mỹ, người ta sẽ hỏi han, chả biết là quan tâm thật hay ... vờ?
Tự do kiểu người Mỹ, nói có vẻ hay ho, đặt cơ sở trên sự quan tâm đến người khác; còn tự do kiểu Trung Quốc lại đặt nền tảng trên sự thoải mái cho chính bản thân. Nói có vẻ khó nghe, dân Mỹ cứ nhỏ nhặt như thế sao sánh bằng cái sự "thênh thang", cái kiểu "mình ta ta cứ việc sướng" của chúng ta!
* tác giả Lư Dung người Đài Loan định cư tại Mỹ

Không có nhận xét nào: