Thứ Năm, 7 tháng 11, 2013

HAI CHUYẾN ĐI THAY ĐỔI ĐỜI TÔI


Tôi vội vã chuẩn bị đồ đạc đệ lên đường. Tôi đang kể về chuyến đi có tên là “Lỗi lầm" của tôi. Mỗi năm tôi đi một lần, và lần này tôi đặt vé máy bay của hãng hàng không “Giá như".
Đó là chuyến bay rất ngắn nhưng hành lý tôi phải xách theo suốt chuyến đi thì trĩu nặng với hàng ngàn “kỉ niệm", “lẻ ra", “đáng tiếc"…
Không ai ra đón tôi ở sân bay thành phố ảm đảm có tên là “Ám ảnh". Tôi đặt phòng tại khách sạn “Kỳ nghĩ cuối cùng" và được đưa cho một tờ quảng cáo về sự kiện lớn hàng năm đang diễn ra trong thành phố: Lễ hội mang tên “Những điều đáng tiếc."
Lễ hội đông nhưng ai cũng mang một khuôn mặt rầu rĩ: Gia đình “Đã rồi" với ông chồng “Lẽ ra", bà vợ “Đáng lẽ nên là" và cô con gái “Đã tốt hơn nếu…". Cả một câu lạc bộ có tên “Hôm qua" cũng tham gia lễ hội này, đông không đếm xuể và thành viên nào cũng có một chuyện buồn: “Mơ ước tan vỡ" và “Đó là lổi người khác" đã kể cho mọi người nghe tại sao họ toàn gặp thất bại. Hai kẻ thu gom được nhiều nước mắt và sự thương xót từ người nghe nhất là anh em “Đừng đổ lỗi cho tôi" và “Tôi đã không chịu nổi". Người ta đem đến nơi đây một vài món ăn để tiếp sức thêm cho những kẻ đang không ngớt than thở, kể lể: Món “ăn năn", món “hối hận" món “dằn vặt", tiêu thụ mạnh nhất là món “day dứt suốt đời" và “không thể nào quên được".
Càng đi sâu vào lễ hội, tôi càng cảm thấy phiền muộn. Tôi thấy mình như bị nhấn chìm trong một biển người với những suy nghĩ u ám. Thật là dễ hiểu khi tại sao thành phố này chưa bao giờ có bình minh. Cả ngày dài luôn là những buổi chiều xám xịt trong tiếng chuông nhà thờ báo hiệu giờ đi xưng tội.
Nhưng khi về phòng, tôi thấy anh “Thay đổi" đang đứng ở hành lang, rất vui vẻ. Thì ra anh ta đã không đi dự tiệc.
Tại sao cậu phải đi rồi trở về với bộ mặt thê thảm thế? Cậu có thể không đi cơ mà! Anh ta bảo tôi_ Rất vui khi được tặng cậu một tấm vé đi đến thành phố khác, nơi ấy khá hơn đây nhiều. Thành phố cách đây chỉ một giây suy nghĩ. Thành phố “Hãy bắt đầu lại"
Tôi cảm ơn rồi vội vã đi ngay, thậm chí không cần hành lý, những chiếc va ly nặng trĩu có tên là “lẽ ra", “đáng tiếc"… Thật ra tôi cũng thấy ân hận về những sai lầm tôi bỏ trong đó nhưng tôi biết mình sẽ chẳng giải quyết được chúng ở thành phố “Ám ảnh" này, nhất là vì chúng đã xảy ra rồi.
Và thế là tôi bắt đầu một chuyến đi mới tới thành phố “Bắt đầu lại". Tuyệt vời! Tuyệt vời tới mức tôi đã quyết định ở luôn nơi này. Hàng xóm mới của tôi, một cậu bạn rất tốt bụng tên là “Tha thứ" và cô bạn “Khởi đầu" đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi cũng đã hoàn tất thủ tục xin nhập học ở ngôi trường mới mang tên “ Hy vọng". Bạn bè trong lớp mới thì quá sức tuyệt vời. Tôi đã kết thân với cậu “Không u sầu" , cô bạn “Không tự cao", các cậu “Tự tin", “Mĩm cười", “Ngẩng cao đầu". Đặc biệt nhất là cậu “Không nản chí". Cậu ta không tiếc thời gian đổ vào hàng trăm cuộc thí nghiệm nhằm tạo ra một loại nước hoa mới từ những hộp sản phẩm “lời cay nghiệt" nhập về từ thành phố “ám ảnh". Mặc dù liên tục thất bại , nhưng nhờ sự động viên không ngừng của cô giáo chủ nhiệm “Chấp nhần thử thách", cậu vẫn không hề có ý bỏ cuộc. Về phần tôi nói ra hơi xấu hổ một tý, nhưng hình như tôi đã bắt đầu mến mến cậu lớp trưởng “Chiến thắng".
Nếu bạn định đến đây mà không biết đường? Để tôi nói cho bạn biết dễ lắm. Điểm xuất phát của chuyến đi nằm ở nhà ga tên gòi “Lý trí". Bạn cứ đi đi bởi sau đó những tấm biển báo “Trái tim" sẽ chỉ tiếp đường cho bạn. 
(ST)

Không có nhận xét nào: