Thứ Tư, 27 tháng 8, 2014

NHỮNG NHỊP ĐỜI TRONG LÒNG THÀNH PHỐ


Ann Nguyen





Mến tặng các bạn điều dưỡng 
San Jose, 8/24/14.

Chị bị một cơn tai biến mạch máu não nặng ở tuổi 40 trên đường đi làm về từ một tiệm nail. Y khoa đã giữ được mạng sống của chị nhưng mãi mãi chị phải thở qua ống mở khí quản, ăn bằng ống thông dạ dày, và trao đổi ngôn ngữ bằng giấy mực với một cánh tay yếu ớt. Mọi sinh hoạt cá nhân chị phải trông vào hai bàn tay của anh, người bạn thân chưa bao giờ kết hôn. Cả hai đều là người Việt Nam và không nói được tiếng Mỹ nên mọi liên hệ về sức khoẻ của chị đều phải nhờ người phiên dịch. Bạn bè ngày càng thưa dần bởi ai cũng có đời sống riêng phải chăm lo. Tình trạng hồi phục của chị kém dần theo tuổi và tiến triển bệnh, anh phải nghỉ việc chăm chị từ việc hút đàm, cho ăn, uống thuốc, cho đến trở mình chống loét do ẩm ướt hay tỳ đè. Tám năm ròng anh bồng bế, chăm nom chị làm đôi vai anh như gầy hơn và dáng người hốc hác. Cũng may là có nhiều chế độ trợ cấp sức khoẻ nên anh chị vẫn qua được những ngày tháng khó khăn. Một dịp tình cờ đi điều trị cho vết loét ở mông, anh chị được giới thiệu một dịch vụ chăm sóc sức khoẻ tại nhà. Gánh nặng như được sẻ chia. Người điều dưỡng vừa hướng dẫn cách chăm sóc vết loét, phòng ngừa những vết loét khác, và giúp anh những buổi tập thư giãn. Một nhịp đời mà có tiếp cận mới thấy hết tình người và sự tương trợ của xã hội. 

Bà vừa trải qua một ca mổ cắt bỏ u ác tính ở ngực trái. Ca mổ thành công, việc còn lại là tiếp tục hoá trị và xạ trị cũng như chăm sóc vết thương. Bà biết mình đang thoát chết bởi căn bệnh ung thư ngực nhưng vẫn nơm nớp nỗi lo sự di căn của nó và sự lành của vết thương. Mỗi tuần bà được chăm sóc và thay băng vết thương hai lần. Những dấu hiệu mô hạt mọc và sự nhỏ lại của vết thương là niềm khích lệ bà vượt qua những khó khăn với phản ứng phụ của thuốc. Không phải trường hợp nào bệnh cũng tiến triển tốt đẹp. Trong một lần thay băng, người điều dưỡng phát hiện một bướu nhỏ dọc vết cắt cũ. Một cuộc thảo luận nhỏ giữa điều dưỡng, bác sĩ gia đình, bác sĩ chuyên khoa về vết thương và chuyên khoa về ung thư được diễn ra. Bà được tư vấn cho một số cận lâm sàng cần thiết và đi đến một kế hoạch điều trị cắt bỏ cả nhũ hoa bên trái và cả nhóm hạch ở nách trái. Bà oà khóc. Người điều dưỡng ôm vai bà lặng yên trong giây lát. Sau đó là một cuộc trao đổi, lắng nghe, trả lời câu hỏi. Ca mổ lần thứ hai của bà thành công, 4 tuần sau mổ vết thương lành hoàn toàn. Bốn năm sau cái ngày bà bị "án" mổ lại, bà trở lại thăm cô điều dưỡng để cám ơn. Một người phụ nữ Mễ Tây Cơ ở tuổi 80 vẫn còn lái xe và còn một trí nhớ tuyệt vời. Niềm tin mà người thầy thuốc mang đến cho bệnh nhân qua hành động và "teamwork" là một nguồn động viên và có sức thuyết phục mãnh liệt cho người bệnh. Cần gì có một kiếp sau, bốn năm đã thấy một "quả" ngon của ngày mình gieo "hạt". 
………..
Còn bao nhịp đời nữa vẫn đều đặn rơi trong nhịp sống của thành phố hoa vàng mà ta không thể nào biết hết. Xin cám ơn đời đã có những người mang cả lòng yêu nghề và yêu người vào cuộc sống, giúp cho bao cuộc đời đều đặn nhịp yêu thương. 

Không có nhận xét nào: