Chủ Nhật, 28 tháng 9, 2014

Chiếu Chợ Nha Mân

Ann Nguyen

Đã từng có những chuyến ghe  xuôi ngược dòng Long Xuyên- Đồng Tháp với từng đôi chiếu xếp ngay ngắn mang về chợ Nha Mân. Gần một thế kỷ trôi qua, chợ Nha Mân thay hình đổi dạng, dòng sông cũng có khúc cạn khúc sâu. Chiếu xưa giờ cũng ít ai dùng đến. Đêm tân hôn không còn cái ngọt ngào của đôi chiếu thơm mùi lác mới. Tết, giỗ cũng ít ai trải chiếu trên nền nhà râm rả chuyện làng quê. Người chết khi tẩn liệm cũng không nhất thiết cần có mảnh chiếu bó thân. Chiếc chiếu đi dần vào quên lãng như chuyện tình của những người dệt chiếu năm xưa. 
Năm chị em gái mồ côi mẹ sống với cha là ông Cả dạy học trong làng Định Yên. Ông Cả thương con nên chưa từng đi thêm một bước cho đến lúc lâm chung. Năm chị em nuôi nhau bằng nghề dệt chiếu. Bất kể trăng sáng hay trăng mờ, đêm đêm dáng tay thoăn thoắt dưới hiên nhà dệt cho kịp đôi chiếu sáng ngày mai. Vui buồn mấy độ trên ánh mắt nụ cười của năm cô con gái khi bán được những đôi chiếu do chính mình chắt chiu, nâng niu từng đường nét.
Có một chàng trai cứ cuối tháng lại về làng mua chiếu mang về chợ Nha Mân. Chợ Nha Mân có một hàng chiếu và nhiều loại tạp hoá khác, đông khách ra vào. Ghe rời bến mang chiếu đi, mắt ai dõi về sân nhỏ tiếc nuối nhìn dáng cô Tư khuất dần sau rặng dừa ven bến. Tuổi đôi mươi của cái thời ghe xuồng là phương tiện đi lại chính, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe hơi về làng nói chi truyền hình hay điện thoại. Chỉ có đôi mắt của hai tâm hồn và hai trái tim rung động của tình yêu thì thời nào cũng nồng nàn, ấm áp. Cô Tư đến thì con gái, ông Cả đến lúc phải định đôi. Nàng không dám trái lời cha. Ngày vu qui nàng rời Định Yên về làng Thơm Rơm- Thốt Nốt nhiều tôm cá, nhiều lò bánh tráng thơm lừng mùi gạo chín. Nàng tiếc nuối khung dệt, những chiếc chiếu, và bến đò thấp thoáng rặng dừa. Dáng chiếc ghe tam bản cùng chàng trai chợ Nha Mân thoáng hiện về trong cô Tư những đêm trời trở gió.
Sáu mươi năm dần trôi theo những thăng trầm thời cuộc. Ông Cả qui tiên. Cô Tư tóc ngã màu cùng sương nắng. Một goá phụ nuôi hai con trai khôn lớn thành người. Những bốn mươi năm giường không, gối chiếc bà vẫn trăn trở nhớ đôi chiếu ngày xưa. Hai bà cháu về thăm chợ Nha Mân. Ông bán chiếu vẫn còn một tiệm tạp hoá với những đôi chiếu ngay ngắn xếp thành hàng với nhiều màu sắc. Lặng lẽ hỏi bao nhiêu  tiền một đôi chiếu rồi lặng lẽ ra về. Ông không còn đôi mắt để nhận ra cô Tư dệt chiếu năm nào.

Thỉnh thoảng có đi đâu đó ngang qua Nha Mân, cháu nội chợt nhớ bà. Và thỉnh thoảng cũng nhớ một người không cùng duyên chia chung đôi chiếu…

Kính hương hồn Nội,

San Jose

September 26, 2014