Thứ Sáu, 18 tháng 5, 2012

CÓ NHIỀU KHI TÔI RẤT BUỒN

Đào Thị Thanh Tuyền
Tranh sơn dầu Đinh Quân

1.
Nhiều khi buồn, tôi hay than thở mình không hạnh phúc dù biết rất rõ rằng hạnh phúc không là điều gì to lớn; hạnh phúc do mình tạo nên, hạnh phúc không thể đo đếm, hạnh phúc đôi khi đơn giản như chỉ là đi mưa về, được tắm dưới vòi nước nóng rồi lên giường đắp chăn…
Có nhiều khi tôi buồn, đó là lúc tôi nhìn lên. Bạn bè cùng lứa không quyền cao, chức trọng thì cũng đại gia, gấm vóc, lụa là… Con cái đi học nước ngoài bét nhất cũng Thái Lan, Singapore hay Mã Lai; còn không là Mỹ, Anh hay Canada… Mà, toàn du học tự túc.
Có nhiều khi buồn, tôi thấy xung quanh mình sao nhiều ngọt nhạt đãi bôi. Người ta nói vậy mà không phải vậy! Lẩn thẩn nghĩ suy triết lý chữ T: thẳng thắn, thật thà thường thua thiệt!
Có nhiều khi tôi rất buồn!
 
2. Ngày xưa tôi gọi bạn là công chúa. Nhà bạn giàu có, bạn là con gái út và duy nhất trong gia đình có ba anh em. Bạn có bà vú. Tám tuổi tôi thấy bạn còn được bế trên tay, ăn còn đút… Nhà bạn có nhiều sách lắm. Sách của anh bạn sắp đầy trong các tủ, cuốn nào cuốn nấy bao bìa cẩn thận là nỗi thèm thuồng của tôi. Tôi thường sang nhà bạn chơi, nhòm ngó vào tủ sách rồi năn nỉ bạn lén lấy cho mượn. Với cách đó, tôi đọc gần hết tủ sách của anh bạn. Lớn lên một chút, tôi thấy bạn có nhiều tiền. Bạn thích tiểu thuyết Quỳnh Dao, thế là bạn mua không thiếu cuốn nào. Tôi ăn theo, mượn đọc cho bằng hết. Ngoài sách, tôi thèm thuồng nhìn bạn thoải mái tự mua sắm quần áo, dày dép, sách vở, đồ dùng học tập… Đôi lúc bạn nói tiền nhiều không biết làm gì, hết ba cho rồi đến mẹ, rồi hai anh cho.
Lớn lên nữa, tôi và bạn rẽ hai con đường khác nhau. Tôi ra thành phố đi làm, bạn ở lại quê cuộc sống êm đềm với lũ học trò nhỏ dễ thương. Làm cô giáo vài năm bạn mắc bệnh hiểm nghèo, phải phẫu thuật, rồi nghỉ dạy. Đợt ấy tưởng bạn không còn. Vậy mà qua.
Bạn bè lần lượt theo chồng bỏ cuộc chơi, bạn vò võ một mình với mặc cảm của người bệnh tật lại không nghề nghiệp. Ai cũng nghĩ bạn không thể lập gia đình, bạn cũng nghĩ thế! Duyên trời đưa đẩy, bạn nên đôi muộn với một người đàn ông tốt bụng, quảng đại bao dung. Rồi bạn có con trai, không chỉ gia đình bạn mừng mà bạn bè ai cũng vui. Lủi thủi làm ăn, hai vợ chồng bạn cũng xây được nhà, nuôi con lớn.
Một ngày, tôi được tin chồng bạn mất vì một chứng bệnh mãn tính. Nhìn bạn cứng rắn nối nghiệp chồng nuôi con, bạn bè không nói ra nhưng ai cũng mừng cho bạn có đủ bản lĩnh vượt qua một bước ngoặc vô cùng khó khăn. Hạnh phúc là biết chấp nhận. Bạn chấp nhận cuộc đời lẻ loi của mình như chấp nhận tất cả những gì thượng đế ban cho hay lấy đi.
Rồi một ngày tôi được tin bạn bị tai biến ở tuổi chưa đến năm mươi. Đến thăm bạn, tôi không thể hình dung được cô công chúa ngày nào tám tuổi còn được bà vú bồng trên tay. Bạn nằm đó, nhìn tôi với đôi mắt đục. Bạn còn quá trẻ mà trời trói chân không cho bạn tiếp tục cuộc hành trình. Bạn nằm đó, ngừng lại nghe tiếng đời xôn xao mỗi ngày ngoài kia và không biết con mình giờ đang đi đến lớp học thêm hay sà vào trò chơi điện tử! Bạn không nói nhiều nhưng đôi mắt bạn đã nói lên tất cả.
Hạnh phúc và đau khổ biết định nghĩa như thế nào đây?
 
3. Có nhiều khi tôi rất buồn, tôi thường trách người này người kia rồi tự trách mình. Hình ảnh bạn tôi chỉ còn nhúm xương, nằm trên chiếc vạt giường có khoét cái lỗ ám ảnh lúc đậm nét, lúc nhạt nhòa. Đời vô thường. Liệu tôi có nói được lời xin lỗi cuộc đời, tôi không dám buồn nữa?
xem thêm : Làm một công dân toàn cầu

2 nhận xét:

HanhHoang nói...

Hay quá ! Cám ơn bài viết với lời lẽ chân thật mà thấm thía, đi vào lòng người. ..

Nga Ho nói...

Bài viết hay quá. Rất sâu xắc.