Thứ Hai, 5 tháng 8, 2013

CHUYỆN ÔNG NẮC-TÀ KHOÁI NÓI TỤC CỦA NGƯỜI VIỆT GỐC MIÊN XƯA

Vương Hồng Sển

Ảnh minh họa: Người Khmer thực hiện các nghi lễ tôn giáo tại khuôn viên chùa Dơi
Thuở ấy không như bây giờ, họ còn tin tưởng nhiều nơi sự thưởng phạt của người khuất mặt và các vị nắc tà (Neack-ta) vốn là vị thần bổn xứ của họ như ta có ông bổn cảnh thành hoàng nơi mỗi làng mỗi đình của ta.
Ông Phật (Preah) chỉ chứng minh sự làm lành tránh dữ. Về những việc nhỏ, như việc gia đạo, việc riêng tư, thì họ cầu kế nơi Nắc-tà như ta cúng vái ông Địa hay Thổ Địa. Người Việt ta gọi tắt là ông Tà, miễu ông Tà, Neack-ta có nhiều cấp bậc, và trong cách thờ phượng ta thấy người Miên không thiếu óc thực hành pha đôi chút châm biếm. Tuy châm biếm nhưng vẫn tin tưởng, tỷ dụ:
Có ông Tà thần mà họ thờ nơi góc giường, kê chỗ thờ sát mặt đất nơi nào tối nhứt trong buồng ngủ. Mỗi lần xây đồng gọi ông lên thì ông chuyên môn nói tục, người Việt ta được dự thính, không khỏi nín cười. Lạ nhứt là ông ưa khai tệ những gì mà vợ chồng giấu giếm và biết riêng với nhau. Có khui ra có nói huỵch toẹt ra, và nếu quả đúng phong phóc thì họ mới chịu tin và hỏi thêm việc nhà; bằng nói mờ ớ hàm hồ thì họ cho thăng và chê"lên đồng giả, lên đồng không thiệt". Vị Tà Thần nầy không rõ có đồng môn đồng phái với mấy dâm-thần ngoài Bắc thuở xưa kia chăng, nhưng tôi có dự kiến một lần rồi thì cũng là lạ thật. Họ cúng vị thần này toàn những thức ăn khác thường, không kể như thịt đầu heo luộc thì còn có thể là ngon nếu có nước chấm cho trúng cách, nhưng họ vẫn cúng nhiều thức không còn gọi là đồ ăn được nữa, tỷ dụ tinh-khí, huyết dơ đàn bà (không có thì thay thế bằng máu gà tươi). Khi cúng thần nầy, món ăn không để nguyên, như bánh thì cắt xẻ ra, gà thì xé chặt rời, chuối thì không để nguyên nải mà phải ăn bớt đi vài trái, vì vật nào để nguyên thần sợ có tra thuốc độc, nên phải ăn trước cho thần vững bụng. Vả lại họ chất vấn ông toàn những chuyện kín trong phòng the (tỷ dụ người đàn ông thì hỏi ông Tà lúc đi vắng có ai nằm chung trên giường với vợ mình không, hoặc đàn bà thì hỏi có ai xâm nhập vào buồng riêng của mình chăng v.v..). Càng lạ thêm nữa là buổi xưa tại Sốc Trăng làm gì có kiểm duyệt, còn việc hỏi han cầu kế với Thần mà dùng ngôn ngữ thanh bai thì hỏng toẹt, trái lại phải dùng những danh từ sống sượng nhưng thiết thực: ăn nói ăn, ỉa nói ỉa, nói "y" hay "ia" thì thần không trả lời, ngủ thì phải nói ngủ thì thần mới hiểu, cứt mà nói trớ ra phân, phẩn thì Thần lắc đầu không đáp lại, nhứt là đến cái "khoái thứ ba" thì cần phải nói chánh danh, nếu nói mí nói trớ , nói chung quanh thì thần nhậu một hớp rượu trắng rồi thăng ... Tôi hỏi sao kỳ cục vậy, thì họ trả lời có lẽ vị tà-thần nầy kiếp trước vốn là nô-dịch hạ-tiện nên dùng tiếng tục đã quen.
Nguồn: trích trong bài "Hũ đựng ngải Cao-Miên" của cụ Vương Hồng Sển

Không có nhận xét nào: