Thứ Sáu, 7 tháng 2, 2014

BÔNG ĐIÊN ĐIỂN


NGUYỄN SAN 



Xưa, em sống ở quê. Mùa lũ, em ngâm mình mò củ ấu, hái bông điên điển. Tuổi mười lăm ngai ngái mùi bùn. 
Em tìm về thành phố. Học đi, học nhảy, học liếc mắt cười tình. Tuổi thiếu nữ đôi mươi vành vạnh, thơm phức và kiêu hãnh. 
Một bữa, em chạy ra từ trong khách sạn. Chiếc giày cao gót lật qua lăn tõm xuống cống đen ngòm đề lộ đôi chân phèn túa máu. Em khóc tức tưởi. Nước mắt ân hận làm trôi những thứ bôi trét giả tạo. Khuôn mặt lộ dần những nét quê xưa. 
Em chợt nhớ những cánh hoa điên điển sắp tàn còn kịp ửng vàng trước lúc hoàng hôn. 


Không có nhận xét nào: